SeokJin cười đắc ý:
- Ngay cả TaeHyung cũng không thể nhạy bén trong việc đánh hơi như ta đâu. Ngươi nghĩ vì lý do gì NamJin trở thành người kế thừa của Chúa tể hả?
Vừa nói SeokJin vừa trề môi bè dĩu. TaeHyung quyền lực cao như thế lại nhầm lẫn JungKook là con người, hỏi làm sao y và NamJoon không nuôi ý đồ phản nghịch. Nghĩ là vậy nhưng SeokJin không nở giết JungKook, cho dù hiện JungKook mới là người nuôi sống TaeHyung chứ không phải Kookie.
- Nè! – Chợt SeokJin khơi chuyện tiếp – Ngươi có biết nhờ tài nhận biết nhịp tim này mà ta đã phát hiện ra một chuyện hay ho không?
JungKook liếc mắt nhìn vẻ hứng khởi của SeokJin, cậu chợt nhận thấy ma cà rồng này rất thích trò chuyện. Lần đầu tiên gặp SeokJin trước gian nhà của bà MinYoung đã nghe SeokJin than chán nản rồi. Cũng phải, ở chung với con ma lúc nào cũng lạnh tanh tượng đá như NamJoon thì không chán mới lạ.
- Chuyện gì hay ho? – JungKook miễn cưỡng tiếp chuyện cùng SeokJin. Dù sao SeokJin cũng mạnh hơn cậu, mà cậu thì không có ý sẽ tiết lộ nguồn gốc của mình, nên cứ hoà nhã vu vơ để SeokJin quên đi.
SeokJin rất tâm đắc khoe:
- Ta đã chú ý quyền năng của kẻ bảo hộ cho Seagull Chae mấy ngày qua, và ta tin người này còn khát khao tìm Kookie hơn cả Kim TaeHyung đấy. Chỉ có lí do đó mới khiến họ lẩn trốn ở gần đây.
JungKook hừ nhạt, giọng điệu ganh tỵ: – Vẫn còn có kẻ si mê Kookie ư?
Rồi ngay phút chốc JungKook rùng mình rúng động. Nỗi ám ảnh của những kí ức vụt qua về một gã đồ tể cường bạo, dã man hành hạ mình mà JungKook không bao giờ quên được. Cậu liền run run đôi môi nhìn thẳng vào SeokJin.
- Ý ngươi nói... kẻ đang ở cùng lão Seagull Chae là... Lãnh chúa?
Hai tiếng Lãnh chúa thoát ra miệng JungKook nhỏ như gió thoảng. Cậu thật sự kinh hãi con người tàn nhẫn đó. Trên đời này kẻ si mê Kookie đến cuồng loạn bạo tàn thì chỉ có Lãnh chúa.
SeokJin không hồi đáp, cười thay cho lời khẳng định.
- Ta về đây! – JungKook luống cuống chạy vào trong xe. Nếu Lãnh chúa đã luân hồi và cũng hiểu lầm cậu là Kookie, cậu bị rơi vào tay gã coi như rồi đời. JungKook không hề muốn trở thành một người tàn phế như Kookie đâu.
JungKook chưa đóng cửa xe thì bàn tay sắt lạnh của SeokJin đã chặn nó lại. Ánh mắt đỏ thẩm ấy hững hờ nhìn JungKook nửa cười nửa lại oán trách.
- Ngươi còn muốn nói gì nữa? – JungKook cao giọng nhăn nhó.
SeokJin thản nhiên:
- Biết vì sao ta nói với ngươi những điều đó không?
JungKook nhíu mày không hiểu nhưng bản chất cũng đã đoán biết phần nào ý định của SeokJin. Đâu dễ gì ma cà rồng này lại dễ dàng tiết lộ cho cậu nhiều thông tin mật như vậy. Chắc chắn là phải có điều kiện đổi chát. Vì JungKook không muốn đổi chát bất cứ thứ gì nên mới vội vội vàng vàng viện cớ thoái lui.
JungKook không hồi đáp, SeokJin liền tiếp lời:
- Bởi vì ta tin ngươi đã biết rõ mình được sinh ra như thế nào.
JungKook sững sờ tròn đôi ngươi. Còn SeokJin chỉ nhếch mép đáp trả. SeokJin là loại người luôn chú tâm vào tiểu tiết, nên chỉ những cái ngập ngừng bối rối của JungKook đã nhanh chóng làm y nghi ngờ. Hơn nữa, bình thường JungKook thấy SeokJin là hằn hộc cự tuyệt, hôm nay lại chủ ý nói chuyện vu vơ. Tâm lí con người không phải đơn giản quá sao? Khi chiếc miệng nói dối thì hành động cũng bất thường. Vì vậy SeokJin mới chân tình giải bày hết những bí mật mình biết như một lời đe doạ với JungKook.
Rằng JungKook đang trong vòng nguy hiểm, nếu cậu thành thật với SeokJin về cuội rễ của mình, thì SeokJin sẽ bảo vệ cậu.
Sau vài giây bàng hoàng vì bị nhìn thấu tâm tư, JungKook cũng lấy lại bình tĩnh, cậu hít thở thật sâu rồi ngang nhiên đáp trả SeokJin:
- Nếu đúng là ta đã biết thì sao?
SeokJin khá bất ngờ trước phản ứng chẳng chút gì lo sợ của JungKook. Y vốn biết tên nhóc này là đứa ương ngạnh, nhưng vẻ thách thức của JungKook ngay khi bị lật tẩy là điều SeokJin không thể lường trước.
JungKook hất giọng nói tiếp:
- Ngươi và NamJoon muốn giết Kookie chẳng qua cũng như lão Seagull Chae và cha ta, muốn triệt đường sống của TaeHyung đúng không? Cho dù ta không phải Kookie nhưng hiện tại máu của ta vẫn là nguồn sống của hắn. Nếu nói với ngươi cách thức ta được sinh ra thế nào thì ngươi sẽ để cho ta tồn tại sao?
SeokJin bật cười:
- Vậy ngươi cho rằng chỉ cần giữ khư khư bí mật đó thì ta sẽ để ngươi sống?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!