JungKook khá ưng ý với chiếc xe mới, một con Porsche xanh đậm. Cậu nhấn ga bay vèo vèo ra khỏi khu rừng với cái ý nghĩ đây là món quà mà bạn trai tặng cho. Thế đấy, đám bạn của cậu sẽ trố mắt mà trầm trồ. Người yêu của quý tử độc tôn ông vua kinh tế ít nhất phải vậy chứ.
Trước khi quay về nhà, JungKook dạo một vòng quanh khu chợ đêm để tìm kiếm lão thầy bói. Cậu muốn chắc chắn rằng mình không còn bị Kookie đeo bám nữa. Khu này ban đêm thì sầm uất, còn ban ngày lại vắng tanh. Sau hơn nửa canh giờ hỏi han, cái mà JungKook nhận được chỉ là những cái lắc đầu. Chẳng ai biết gì về lão thầy bói ấy.
Chán chường, JungKook đi đến một hiệu sách, cậu muốn tìm xem cái được gọi là "ma cà rồng bẩm sinh" có tồn tại hay không, hay bản chất là vì bị cắn mà cậu đang dần biến thành ma cà rồng. Chẳng mấy khi TaeHyung cho cậu tự do đi đây đó, JungKook phải dồn hai ba việc xử lí cùng một lúc.
Thêm một lần thất vọng, chẳng có quyển sách nào nói về ma cà rồng lai hay bẩm sinh, thậm chí JungKook đã vào internet trong thư viện của thị trấn để tìm kiếm cũng không kết quả. Bất quá không đến nổi trắng tay, JungKook đã vô tình nhìn thấy một quyển sách nói về kiếp luân hồi. Dù sao đó cũng là một chủ đề thú vị và cậu quyết định tìm hiểu. Ở lâu đài có bao giờ có điện đâu, không thể dùng laptop thì chỉ có cách đọc sách giết thời gian thôi.
Đến hơn mười giờ đêm thì chiếc Porsche mới đậu trước ngôi biệt thự mà bao năm qua JungKook đã sinh sống. Nghe tiếng xe, ông quản gia lập tức ra mở cửa, mừng rỡ đến rơi lệ vì cuối cùng cậu chủ cũng đã về, luôn miệng reo vui.
- Mấy ngày qua tôi thật sự lo lắng quá, cả ông chủ lẫn cậu chủ đều mất tích. Tôi không dám gọi cảnh sát, còn bên phía trường học thì liên tục hỏi thăm cậu chủ, kì thi tốt nghiệp sắp đến rồi.
Nghe đến trường học là JungKook thấy ngán ngẩm, cậu lạnh lùng đi thẳng lên phòng, để lại lời nói như mệnh lệnh.
- Ông cứ thông báo với họ là tôi sẽ không đến trường nữa.
- Tại sao? – Ông quản gia ngạc nhiên.
JungKook không để tâm đến ông quản gia, mở tủ lấy chiếc vali lớn rồi thu dọn những vật có giá trị kỷ niệm, những bộ trang phục mà cậu yêu thích, tất cả dồn vào trong. Xong, cậu đi qua phòng ông Jeon Seoh, dùng chìa khoá ông dành riêng cho cậu mở ngăn tủ mật, rút hết giấy tờ trong đó ra.
- Cậu chủ muốn đi đâu? – Ông quản gia đầy lo lắng cứ theo sau hỏi dồn.
JungKook kiểm tra tất cả đống giấy tờ, bao gồm cả quyền hạn điều hành tập đoàn JinJin. Cậu biết hiện giờ mình chưa đủ 18 tuổi, vấn đề thừa kế sẽ vô cùng phiền phức. Vì vậy, JungKook quyết định chờ một thời gian mới công bố cái chết của ông Jeon Seoh, sau đó chính thức tiếp nhận JinJin. Dĩ nhiên JungKook chẳng đủ kiến thức để phát triển JinJin, mà cậu cũng chẳng có ý sẽ quang đại nó.
Vốn dĩ chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau, JungKook rất được ông Jeon Seoh nuông chiều. Thậm chí, mọi ngăn kéo, tủ mật của ông JungKook đều có chìa khoá. Vì lẽ đó mà cậu không thể nào chấp nhận việc ông bằng mọi giá tước đoạt mạng sống của mình. Cú sốc ấy đã khiến JungKook không còn tin tưởng vào tình yêu nhân loại. Cậu tìm về đây thu dọn như một hành động kiên quyết chống lại ý muốn của ông Jeon Seoh.
- Cái nhà này tôi giao lại cho ông. – JungKook nói lạnh tanh như trước nay vẫn từng, tay kéo chiếc vali đã đầy đủ những gì muốn mang theo. Cậu thật sự có tư tưởng sẽ sống cả đời bên cạnh TaeHyung. Một trẻ vị thành niên thì luôn bốc đồng cho tình yêu của mình.
Nhưng cánh cửa biệt thự không chịu mở, JungKook sau vài lần vặn chốt cửa liền nhíu mày khó chịu, tay lúi cúi tìm chùm chìa khoá nhà trong vali. Với cái khom người đó, cậu loáng thoáng trông thấy phía sau lưng mình, một họng súng bạc vô tình lạnh lẽo.
JungKook giật mình bật người dậy, nhìn trân trối vào kẻ đang cầm cây súng đó. Súng bạc – một thứ ám ảnh mãi cuộc đời của JungKook, vì ông Jeon Seoh đã hai lần chỉa nó vào cậu.
- Ông làm cái gì vậy? – JungKook tròn mắt hỏi ông quản gia.
Tâm tình ông quản gia biến đổi kì dị, nhưng thật sự thì đó là cảm giác xót thương.
- Cậu chủ không thể ra khỏi đây nếu không cho tôi biết sự thật.
JungKook nhíu mày:
- Sự thật gì?
- Ông chủ đang ở đâu? – Ông quản gia nhấn từng chữ.
JungKook nghiêm giọng:
- Đó không phải là việc của một người quản gia phải quan tâm. Và ông cũng không có cái quyền chỉa súng vào cậu chủ của mình.
Ông quản gia bật cười, ánh mắt long lên những tia ai oán.
- Tôi có đầy đủ đặc quyền đó thưa cậu chủ. Bởi vì, nếu ông chủ đã chết và cậu chủ quyết định chung sống cùng Chúa tể ma cà rồng, thì tôi buộc phải nổ súng.
JungKook rúng động toàn thân, tâm tình lúng túng. Sao ông quản gia lại có thể biết được chuyện này.
Không chờ JungKook hỏi, ông quản gia nói tiếp:
- Lão gia từng nói, một khi cậu chủ thu gom tất cả để rời khỏi đây thì cũng chính là lúc tôi sử dụng đến khẩu súng này.
Một cảm giác phẫn uất tuyệt vọng ngập tràn trong JungKook. Vậy là từ lâu ông quản gia cũng biết về sự tồn tại của ma cà rồng, điều đó cũng không lạ lẫm vì ông là thân cận của cha cậu. Nhưng tại sao ai cũng muốn chối bỏ sự sống của cậu? Không những là người cha mình nhất mực thương yêu, mà ngay cả người quản gia mười tám năm trời chăm sóc cho cậu khôn lớn cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!