Nhưng sự thật thì cổng thành đã mở, không một binh lính nào trong lâu đài tấn công ra, chỉ có thân xác nhỏ bé kia là gục mình trên nền đất. Trái tim thoi thóp cơ hồ đã ngừng đập.
Kim TaeHyung nhanh chóng cảm giác được quyền năng của Lãnh chúa đã hoàn toàn biến mất, lâu đài trước mắt chẳng còn chút sức mạnh nào từ lưới phép thuật. Hắn lập tức hạ lệnh đám Thây ma tấn công vào.
Đoàn quân ma quỷ ồ ạt phủ lấy toà lâu đài, đám binh lính nhỏ nhoi của Lãnh chúa phản kháng yếu ớt. Trong tíc tắc từ lâu đài vang vọng ra thông tin, Lãnh chúa đã chết. Chết trước khi ma cà rồng tràn đến.
TaeHyung lạ lẫm với chiến thắng bất ngờ. Quyền năng của Lãnh chúa đến hắn còn phải e dè, ông ta vì sao lại chết chỉ bởi một mũi dao ngay tim?
Và mọi nghi vấn đều đổ dồn vào thân người đang thoi thóp nằm trước cổng lâu đài. TaeHyung bấy giờ mới có chủ ý tiến lại gần xem xét. Để rồi, hắn hoàn toàn choáng ngợp trước dung nhan đó. Dù đôi môi đã khô lạnh do mất nhiều máu, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh, đôi mắt nhắm hờ tiều tuỵ, nhưng vẽ đẹp kiều diễm không sao bị che dấu được. Chàng trai đẹp tựa thiên thần thánh thiện, nét đẹp êm đềm như mặt hồ phẳng lặng bình yên, nét đẹp ru hồn người trong chốn bồng lai tiên cảnh.
TaeHyung say mê cậu ngay từ giây phút ấy.
Vết thương chàng trai khá nặng, cả cũ cả mới chồng lên nhau. Qua lớp áo mỏng bị xé hơn quá nửa, những phần xương gãy vỡ khiến đôi chân bầm tím sưng vù. Tệ hại hơn, TaeHyung biết, chàng trai đang bị xâm hại. Những vết tích này có lẽ là hậu quả cho sự phản kháng của cậu.
Khi hoàn toàn nắm được quyền cai trị trong tay, TaeHyung mới phát hiện ra lâu đài này không phải của Lãnh chúa. Ông ta đã trao tặng nó cho Hoàng phi mới được sắc phong của mình. TaeHyung càng ngỡ ngàng hơn bởi bức họa chân dung vị ái phi đó. Công tước Seagull Kookie – một chàng trai mang vẻ đẹp thiên thần – cũng chính là chàng trai với thân xác tàn tạ đang cố thoi thóp níu kéo sự sống.
Qua lời khai của những kẻ hầu trong lâu đài, trái tim sắc đá ma quỷ của TaeHyung gần như tan chảy. Hắn biết Kookie bị cha ruột ép gả vào Hoàng gia. Những ngày làm phi bên cạnh Lãnh chúa tàn bạo khiến tâm hồn cậu chết dần trong đau khổ. Vì Kookie không yêu Lãnh chúa, nên lão ta càng điên cuồng muốn chiếm hữu cậu. Kookie càng chống đối, lão càng phẫn uất muốn cậu phải tuân lời.
Cho đến ngày loài quỷ dữ bao vây lấy lâu đài, lưới phép thuật của Lãnh chúa mỏng dần theo thời gian. Lãnh chúa quyết định sẽ kéo Kookie đi cùng mình – vị ái phi mà lão yêu thương say đắm bằng cái tôi độc chiếm. Và đó cũng là đêm đầu tiên Kookie điên cuồng phản kháng sau hai năm cam chịu. Lãnh chúa chấn động tâm gan, nhưng không thể trở tay khi kẻ yếu ớt bên dưới mình bất ngờ đâm thẳng mũi dao sắc bén.
Kookie không có chủ ý giết Lãnh chúa, cậu chỉ cầu xin sự giải thoát, cậu không dám kháng cự lại hôn ước mà cha mẹ đã sắp đặt. Khi biết Lãnh chúa đã chết, Kookie hoảng loạn trong sợ hãi. Điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra là bỏ trốn. Kookie không sợ sự trừng phạt của Hoàng gia, cậu kinh hãi bởi có thể Bá tước Seagull Chae sẽ vì điều này mà liên luỵ.
Vì cha, vì sự an toàn của gia tộc họ Seagull, Kookie phải bỏ trốn. Đó là sức mạnh duy nhất giúp cậu đi được với một chân đã tật nguyền. Kookie không biết vì sao mình có thể mở được cổng thành, bởi đôi mắt đã mờ nhoè trong đau đớn. Đến khi vừa ra đến phía trước lâu đài thì cậu hoàn toàn gục ngã.
Những ngày mới tỉnh dậy bên cạnh TaeHyung, Kookie luôn lạnh lùng trầm cảm. Cậu không nói và cũng không phản ứng với bất cứ điều gì. Ngay cả khi hắn ngập ngừng thông báo cậu sẽ mang tật vĩnh viễn ở chân, Kookie vẫn thản nhiên im lặng. Vì vốn dĩ, một năm trước, Lãnh chúa đã biến cậu thành người tàn phế để cậu mãi mãi bên cạnh lão rồi. Nhưng mỗi khi đêm về, Kookie lại âm thầm khóc trong từng cơn ác mộng kéo dài bất tận.
Càng biết về cuộc hôn nhân tàn khốc cũng như sự chịu đựng của Kookie, TaeHyung càng lúc càng thương cảm cho cậu. Đáp lại tình yêu đó, Kookie vẫn một mực thờ ơ lãnh cảm. Một năm qua đi, cũng là một ngày hè nóng bức, Kookie bắt đầu trao cho TaeHyung ánh nhìn đầu tiên. Rồi dần dà cậu cười với hắn thật nhiều, không ghê sợ đôi răng nanh sắc nhọn, còn chơi đùa vui vẻ với đám Thây ma. Kookie khá đầm tính và có lối sống vô cùng chuẩn mực. Cậu là một người kiểu mẫu của những quý công tử quyền thế với trái tim ấm áp dịu dàng. Tình yêu trầm lặng ấy đã hé mở và đơm ra trái ngọt sau đêm Kookie quyết định hiến trọn bản thân mình cho Chúa tể ma cà rồng.
JungKook trầm ngâm nghe câu chuyện tình thật đẹp mà TaeHyung đang hồi tưởng. Với hắn, đó là một tình yêu xứng đáng tôn thờ. Hắn chưa bao giờ thấy đôi chân khập khiễng của Kookie là phiền muộn, chưa bao giờ để tâm cậu đến với hắn khi đã từng bị gả đi. Kookie là thiên sứ của hạnh phúc, là niềm tin cho hắn sức mạnh để tồn tại. Một ngàn năm và thậm chí là một triệu năm, hắn mãi mãi chỉ để trái tim khắc ghi bóng hình chàng trai ngoan hiền ấy.
Càng kể, nỗi nhớ Kookie càng đốt cháy tâm hồn TaeHyung, hắn chua xót rồi lặng im buồn bã. Kookie đã làm tất cả để chiều theo ý cha của mình. Đến phút cuối, bá tước Seagull Chae vẫn lạnh lùng giết chết cậu. TaeHyung thật sự không cam lòng khi Kookie phải ra đi như vậy.
TaeHyung không lên tiếng, JungKook cũng không thúc giục hắn kể thêm. Cõi lòng cậu vô cùng hoang mang với cuộc đời của một vị Công tước khổ ải. Seagull Kookie, có phải là quá đáng thương không?
Đáng thương? JungKook giật mình nhớ lại, liền cao giọng hỏi TaeHyung.
- Vậy là sau khi Lãnh chúa chết ngài mới gặp Kookie?
Câu hỏi của JungKook đầy ẩn ý, TaeHyung không hiểu, chỉ gật gật mái đầu. JungKook càng cao giọng hơn:
- Có nghĩa là Kookie không phải vì yêu ngài mà ám sát Lãnh chúa? Cố tình mở cổng thành để quay lưng với nhân loại?
TaeHyung nhíu đôi mày khó chịu:
- Ai nói với em Kookie là người như thế?
JungKook mở tròn mắt ngỡ ngàng, có một sự hiểu lầm lớn rồi.
- Là Bá tước Seagull Chae... – JungKook thì thào trong miệng khi nhớ lại những lời buộc tội của bà MinYoung nói với cậu.
TaeHyung trầm mặt thở mạnh một hơi chán ghét.
- Lão ta nghĩ về con trai của mình như thế ư? – TaeHyung nhếch lên nụ cười khỉnh, để lộ chiếc ranh nanh đầy oán thù. Hắn chỉ hận không thể băm nát Bá tước Seagull Chae ra trăm mãnh.
JungKook đi lại gần TaeHyung, nhìn sâu vào mắt hắn dò xét.
- Vậy, có phải để trở thành ma cà rồng, Kookie đã uống máu người, uống cả máu của trẻ sơ sinh?
TaeHyung nghiến chặt hàm răng giận dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!