.
Tác giả: Bòn
..//..
TaeHyung nhíu mày suy tư một chút rồi bật cười. JungKook đang lo sợ hắn sẽ đói ư? Cũng phải, đã một tuần qua đi, cơn khát máu bắt đầu réo gọi hắn rồi.
JungKook biết mình chẳng còn nhiều thời gian nữa, cậu buộc lòng để tất cả trôi theo cảm xúc bản thân. Đánh bại Kookie và chiếm lấy Chúa tể ma cà rồng, đó là những gì mà cậu khát khao tồn tại.
Cả hai lại quấn lấy nhau, âu yếm ngọt ngào trong hương say tình ái. Từ lâu TaeHyung đã xem JungKook là Kookie nên gần gũi xác thịt với hắn không còn bức rào cản vô hình. JungKook cũng đã quen dần với những nhịp ra vào như vũ bão của hắn. Dưới sức mạnh cháy bỏng tình ái của một loài quỷ bất tử, JungKook tưởng chừng cơ thể mình đã bị vò nát nhừ qua từng nụ hôn. Nhưng thay vào đó cũng là cảm giác ngất ngây khoái lạc.
JungKook chủ động ngả đầu qua vai TaeHyung để lộ ra chiếc cổ trắng mịn thơm lừng. Hắn đê mê hút lấy vị ngọt của nhựa sống với những chuyển động khám phá nơi sâu thẳm nhất trong JungKook. Cơ thể cậu nhẹ run lên bởi dòng máu đỏ ngày một cuốn trôi đi. JungKook lã dần theo từng nhịp thúc trong dục vọng. Trong cái buốt đau bủa vây như bất tận, JungKook vô thức lại hé ra nụ cười. Là bởi cậu yêu thích hắn, thật sao?
Như mọi khi, lúc nào TaeHyung cũng chăm sóc vết thương cho người tình sau đêm hoan lạc. Lần này JungKook không đánh mất đi tâm trí, cậu chỉ nằm yên để tận hưởng từng nụ hôn ngọt ngào với cái vuốt ve mơn trớn. Cảm giác được nâng niu quả như một liều thuốc phiện. JungKook muốn được nằm mãi để được ấp ôm. Cảm giác như cả thế gian chỉ riêng mình được cưng chiều nhất.
Sau khi chắn chắn hai dấu răng kia không rỉ máu nữa, TaeHyung mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào JungKook, hai tay khoanh hẳn trên ngực cậu.
- Ngài không biết là mình rất nặng ư? – JungKook nheo mắt trêu, đầu cậu choáng váng đến không cử động nổi.
TaeHyung bật cười, xốc nhẹ người JungKook lên để cậu nằm gọn trong vòng tay.
- Có em bên cạnh thật sự là điều tuyệt vời. – Hắn thì thầm với cả trái tim hạnh phúc.
Tâm tình TaeHyung đang rất thoải mái, có lẽ đây là thời điểm tốt nhất. JungKook im lặng hồi lâu rồi quyết định khơi chuyện.
- Thật ra còn có một cách giúp khơi gợi trí nhớ mà em mãi không muốn thử.
- Ừm hửm? – TaeHyung chăm chú lắng nghe.
JungKook hít thật sâu, nói vu vơ.
- Có một ông thầy bói nói với em rằng, muốn tìm lại kí ức luân hồi thì cách tốt nhất là đối diện với hài cốt của mình.
Gương mặt TaeHyung trầm xuống ngay tức khắc, hơi thở cũng nặng nề hơn.
- Thầy bói nào vậy? – Giọng hắn lạnh ngắt.
JungKook cảm nhận sự khó chịu trong hắn, cậu làm bộ nhún vai.
- Lão thầy bói em gặp hôm ngài đưa em đi chơi chợ đêm. Em vốn không thiết tha lắm nhưng giờ nghĩ lại, tại sao mình không thử?
TaeHyung trầm ngâm không hồi đáp, chỉ ôm chặt JungKook hơn. JungKook biết tình yêu mà hắn dành cho Kookie là vĩnh hằng bất tận, là thiêng liêng thần thánh, hắn sẽ không dễ dàng để bất kì ai đến gần hài cốt người yêu. Cậu cũng không hy vọng TaeHyung sẽ đáp thuận ngay. Cái quan trọng là chọn thời điểm mở lời để hắn không hoài nghi là tốt rồi.
Và quả nhiên TaeHyung chẳng nói lời nào nữa cho đến khi hơi thở của JungKook đều đều, chìm dần vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường với nụ hôn nồng cháy, hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa khép chặt, JungKook lập tức mở mắt, nhìn trừng trừng vào trần nhà giá lạnh. Biết rõ sẽ thất bại nhưng cõi lòng lại không thôi tức giận. Cậu đã chấp nhận từ bỏ cả thế giới này để ngoan ngoãn làm người tình cạnh bên một ma cà rồng. Những đớn đau khổ ải mà cậu hy sinh vì hắn vẫn không sánh bằng một bộ xương đã nguội lạnh qua ngàn năm? TaeHyung không tin cậu nên mới không tiết mộ nơi chôn cất Kookie. Nếu đã không tin sao còn gần gũi cậu?
Một nỗi oán hận bắt đầu mờ đục trước mắt JungKook. Cậu hận, rồi không biết mình hận cho cái gì...
TaeHyung bước ra khỏi phòng với chủ ý sẽ chuẩn bị cho JungKook một bữa trưa cùng món trứng opla mà Kookie rất thích. Nhưng hắn chưa kịp rẽ qua khu bếp đã thấy bóng JungKook đi thẳng xuống cầu thang. Hắn nhíu mày ngạc nhiên vì lúc nãy cậu đã ngủ rồi mà? Hơn nữa bị mất nhiều máu như vậy cậu nên nghỉ ngơi cho lại sức. Càng nghĩ càng thấy bất an, hắn vội vàng đuổi theo cậu.
- Kookie? – TaeHyung gọi nhưng bóng người phía trước vẫn không quay đầu trả lời. Cứ như là đang giận dỗi.
Suy nghĩ một hồi, hắn lại cất tiếng gọi.
- JungKook, em đi đâu vậy?
JungKook hơi khựng bước khi nghe tên mình, nhưng vì quá giận cậu không thèm hồi đáp. Một mạch đi thẳng ra khuôn viên, leo lên xe và rồ máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!