Chương 21: Khi Là Kookie

.

Tác giả: Bòn

..//..

Nhưng TaeHyung không còn quan tâm gì nữa, hắn ôm lấy JungKook với vòng tay siết chặt. Kookie là người chuẩn mực kín đáo lắm, những chuyện của cậu người ngoài tuyệt không bao giờ biết được. Vì thế, JungKook hành động như Kookie thì chỉ duy nhất một lý do, cậu chính là Kookie.

- Ta nhớ em quá. Đêm nào ta cũng chờ đợi tiếng gọi của em. Đừng rời bỏ ta lần nữa, được không Kookie? – TaeHyung gấp gáp van nài bằng cả tình yêu đau đớn nhớ nhung của mình. Bàn tay siết chặt cơ thể JungKook như muốn nó hoà ngập vào mình mãi mãi.

JungKook mỉm cười để lắng nghe giọt lệ đắng chảy ngược vào trong. Thì ra TaeHyung luôn miệng nói ru cậu ngủ, nhưng trong thâm tâm lại kêu gào thương nhớ người yêu. Biết rõ sự thật vốn là vậy, vì sao lại khó chấp nhận quá.

Thở mạnh một hơi để ngăn đi cái bi thương cho số phận, JungKook chậm rãi đẩy TaeHyung ra để hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Cậu có yêu thích hắn, thật sự rất nhiều cảm xúc, nên có lẽ ánh mắt này cũng da diết tình yêu không khác gì Kookie đâu. Hắn có nhận ra? Rằng Jeon JungKook cũng cần sự quan tâm dịu dàng của Chúa tể chứ không riêng gì Kookie. Rằng Jeon JungKook cũng có thể vì hắn mà bỏ đi thân xác này.

Và JungKook sẽ chứng minh cho TaeHyung biết điều đó. Kể từ lần gần gũi với cậu trước kia, cho đến nay TaeHyung vẫn chưa uống máu thêm lần nào. Với một ma cà rồng uy quyền mọi lúc đều phải chứng tỏ sức mạnh để cai trị, chắc chắn hắn không thể duy trì mãi cơn đói khát của mình. Rồi hắn sẽ nhanh chóng kiệt sức thôi.

JungKook biết, TaeHyung không bao giờ đụng đến cậu nếu cậu không phải Kookie. Vì vậy cậu mới cần SongLin chia sẻ thật nhiều về thói quen của hai người. Chỉ cần TaeHyung tin chắc cậu chính là Kookie, JungKook mới có hy vọng rằng mình không bao giờ bị ruồng bỏ. Đó là con đường duy nhất cậu có thể đi khi hồn ma Kookie đang mạnh lên dần.

Những cơn đau xác thịt rồi sẽ nhanh chóng qua đi, quan trọng nhất chính là nơi trái tim đọng lại tình yêu ấm áp. JungKook mỉm cười đưa nhẹ bàn tay vuốt ve gương mặt giá băng đầy hy vọng của một vị Chúa tể. Đêm nay, cậu sẽ là Kookie của hắn.

- Sao em lại rời bỏ ngài? Không phải đêm nào ngài cũng ở sát gần bên em đó sao? – Giọng JungKook thướt tha trìu mến. Nụ cười của cậu không toả nắng như Kookie, nhưng cũng đủ nhấn chìm một kẻ si tình trong hạnh phúc.

TaeHyung vội vàng ôm chầm lấy JungKook, lướt nhẹ đôi môi giá lạnh gần môi cậu, hơi thở khát tình nhanh chóng lan toả xung quanh hắn.

- Ta biết em nhất định sẽ trở lại. Ta biết em sẽ trở lại mà. – Rồi hắn bắt đầu hôn cuồng nhiệt hơn, mút lấy đầu lưỡi chưa bao giờ biết hôn của JungKook. TaeHyung đã từng dặn lòng nếu Kookie trở lại, hắn sẽ chẳng động đến cậu mà cả hai sẽ cùng tâm sự suốt đêm dài, trao cho nhau từng lời yêu thương an ủi. Nhưng JungKook giăng lưới bủa vây thế này thì kẻ si tình mê muội như hắn chẳng thể tìm lối thoát. Đành buông trôi cho dục vọng thôi.

JungKook hơi hoảng hồn bởi sự tấn công mạnh bạo lẫn gấp rút đó, cậu chỉ biết cứng trơ toàn thân. Lần trước quan hệ cùng TaeHyung, JungKook gần như chìm trong mộng mị. Cậu bị Kookie điều khiển nên thật sự chẳng biết thế nào là hôn.

TaeHyung đã bị cơn say tình dẫn dắt vào mê đắm, hắn đẩy JungKook nằm xuồng giường và nhanh chóng phũ lên người cậu. Hắn đã chờ đợi sự trở lại của Kookie quá lâu rồi. Hằng ngày nâng niu, cưng chiều JungKook bởi vì hắn tin rằng cậu thật sự chính là Kookie, do kí ức bị luân hồi làm lãng quên thôi.

Trái tim JungKook đập nhanh loạn nhịp, sức mạnh của TaeHyung như muốn bóp nát cơ thể cậu. Trong chút thoáng qua JungKook không biết mình có sai lầm hay không. E rằng cơ thể này sẽ không thể đáp ứng được dục vọng của một con quỷ khát tình cháy bỏng.

Thình lình, một cơn đau như trời giáng xuống.

JungKook mở tròn đôi mắt suýt nữa là hét ầm lên khi TaeHyung mạnh bạo cắn vào môi cậu. Hắn vô tư mút mát giọt máu nhỏ quá đổi ngọt ngào như thói quen mỗi lần quan hệ cùng Kookie. JungKook không thể rên la, chỉ run rẩy chịu đựng cái nhức buốt từ đôi môi đỏ.

Nụ hôn của TaeHyung gần như kéo dài đến bất tận. Đầu óc JungKook quay cuồng đến mức chẳng nhận ra trang phục trên người mình đã hoàn toàn bị cởi bỏ. Cậu đã tự nhủ trong lúc lâm trận sẽ chủ động hầu hạ hắn, chủ động hiến dâng để hắn không nghi ngờ. Nhưng lúc này, những gì đọng lại trong JungKook là một cơ thể kiệt quệ, réo gào đau nhứt. Cậu chỉ biết tự đếm từng giây từng phút để hắn buông tha đôi môi đã cạn máu của cậu.

Đau đến phát khóc.

Khóe mắt vị thế mà trở nên ướt át thật, TaeHyung dừng lại nụ hôn ngay tức khắc.

- Chuyện gì vậy Kookie? – Hắn vội vàng lau ngấn nước đọng trên mắt JungKook, lo lắng hỏi.

JungKook thở ra nặng nề khi cơ thể đã được giải thoát. Hoá ra tình yêu của Kookie dành cho TaeHyung vĩ đại đến thế ư? Cậu ta có thể chịu đựng những cơn đau này từng đêm từng đêm dài? Thật cmn có máu M quá nặng mà.

JungKook bật cười tự nghĩ bản thân mình thật ngu ngốc. Đã dấn thân đến giây phút này rồi còn thoái thác quay lại làm gì. Bất kể khổ hạnh nào cũng nhanh chóng qua đi.

Thấy JungKook cười TaeHyung càng khó hiểu. Cậu liền nhanh chóng cho hắn lời giải đáp.

- Chỉ là do em quá nhớ ngài thôi.

Dứt lời, JungKook nhích người lên trên một chút, để chừa một khoảng rộng cho đôi tay vô lực cởi bỏ từng lớp trang phục của hắn ra. TaeHyung rất mãn nguyện trong niềm hạnh phúc, kiên nhẫn chờ đợi cho đến lớp trang phục cuối cùng hững hờ rơi xuống đất.

Hai cơ thể trần cọ sát vào nhau, JungKook rùng mình khi TaeHyung lại hôn vào môi cậu. Nhưng hắn không mút mát từng giọt máu nữa, nụ hôn đó dần dần kéo dài xuống hõm cổ, đi qua bờ vai và dừng lại nơi hai hạt đào nho nhỏ. JungKook nhướng người với cảm giác lạ đầu đời. Hắn ân cần đánh vòng chiếc lưỡi giá băng rồi dùng răng nanh cạ nhẹ vào đó. Khoái cảm đến ngất ngây. Cái đau nơi khoé môi gần như bị đẩy lùi, JungKook ngửa đầu ra sau để tận hưởng sự vuốt ve âu yếm. Dù rằng có hơi lạnh.

TaeHyung vừa hôn bờ ngực của JungKook vừa dang rộng hai chân cậu hơn, tay không ngừng vuốt ve vào phần đùi non trắng mịn. JungKook mở hờ đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, để bao cảm giác dịu ngọt trôi theo dòng ân ái. Những gì cậu đang làm đây cho là TaeHyung hay cho chính bản thân mình? Tự JungKook cho rằng tất cả chỉ vì sự sống mỏng manh của bản thân, nhưng nhìn thấy hắn vui thì tâm tình của cậu lại thoả mãn. Phải chăng, tình cảm này đã dần đi đến hồi không còn kiểm soát được?

Dù thế nào thì hiện tại tuyệt đối không thể để TaeHyung phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và Kookie, JungKook cần phải thân mật với hắn thật tự nhiên. Cậu hít thở mạnh để trấn an tinh thần rồi trườn người xuống, dịu dàng xoa nắn phần đàn ông trong hắn. Cảm giác lành lạnh và cương cứng ấy làm JungKook ngượng ngùng, cậu chắc rằng hiện tại thì gương mặt mình đã đỏ như gấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!