Chương 20: Quyết Định

TaeHyung đến và đi như trận cuồng phong ẩn dật. SeokJin thở phù ra bực bội đến nụ cười cũng biến mất. TaeHyung không sai khiến y và NamJoon, hắn chỉ đòi món nợ hai bên đã thoả thuận. Nhưng SeokJin vẫn thấy chẳng vui lòng. Rõ ràng là y muốn giết JungKook mà lại chẳng dám nhận trước mắt TaeHyung, điều đó chứng tỏ sâu trong thâm tâm, y vẫn còn dè chừng sức mạnh của hắn. NamJin thật sự chưa thể xưng bá được nếu Kim TaeHyung còn tồn tại.

Khác với SeokJin, NamJoon lại chẳng chút khó chịu nào. Vốn dĩ thì gương mặt y luôn trơ ra tượng đá.

- Rõ rồi, người đó chắc chắn là Seagull Kookie.– NamJoonh kết luận.

SeokJin vẫu môi:

- Để xổng Seagull Chae, nhưng tìm được tung tích Kookie, xem ra chúng ta cũng không thiệt thòi.

- Vậy sao? – NamJoon hừ nhạt.

SeokJin nhướng mày tra hỏi thái độ khó hiểu của NamJoon. Y bình thản nói tiếp:

- Chúng ta đã thiệt thòi, bởi vì sự lưỡng lự của anh.

SeokJin tròn đôi mắt rồi phút chốc cúi gầm mặt. Phải, lẽ ra không giết được Seagull Chae thì phải giết được Kookie, như vậy mới đề huề. Bởi Seagull Chae và Kim TaeHyung đều là những thế lực nguy hiểm như nhau. Nhưng SeokJin đã không xuống tay với JungKook. Nếu y thật sự kiên quyết, JungKook đã chẳng còn sống để đợi TaeHyung đến cứu.

- Ngày hôm nay anh đã cứu cậu ta hai lần đó nhé.

NamJoon choàng tay qua vai SeokJin, dẫn dắt y về toà lâu đài của hai người.

- Anh xin lỗi... – SeokJin lí nhí.

Gương mặt NamJoon vẫn chẳng chút cảm xúc biểu hiện, hắn chỉ lầm bầm với bàn tay siết chặt người yêu.

- Với tôi, anh chẳng bao giờ có lỗi cả...

TaeHyung đưa JungKook về đến lâu đài, gương mặt trắng bệch của hắn chẳng còn có thể tái xanh hơn. Hắn đặt cậu lên giường, bọn Thây ma rúm rít vây quanh. Kẻ bông băng, kẻ nước rửa, tất cả đều hối hả chăm sóc cho JungKook nhanh nhất có thể. Thật may, vết thương của cậu không đáng lo lắm, cái quan trọng là tinh thần đã kiệt quệ mà thôi.

JungKook vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cậu biết bọn Thây ma đã vây quanh mình bởi những tiếng rên hừ hừ từ miệng chúng. Cậu biết TaeHyung đang nắm chặt bàn tay bởi cái lạnh giá băng. Và cậu cũng biết hắn đang hôn nhẹ vào trán mình với lời thì thầm an ủi.

- Không sao đâu, sẽ ổn thôi, em đừng sợ.

TaeHyung lặp lại câu nói ấy rất nhiều lần, hơi thở càng lúc nặng nề hơn. Ngay khi nghe SongLin cấp báo, hắn chẳng thể hiểu JungKook hờn giận điều gì mà đùng đùng bỏ đi. Giữa ánh mặt trời oi ả, hắn không biết tìm cậu ở đâu. Cho đến khi mảnh bạc cắt vào tay JungKook, hắn mới bần thần nghe được hương máu của cậu. Như một kẻ điên cuồng chẳng còn lí trí, hắn lao hẳn đến con hẻm 7.

Không vì bá khí lạnh lẽo toát ra từ NamJin thức tỉnh, hắn tin rằng mình sẽ xuống tay nhấn chìm cả con phố Hybe trong biển máu.

Nằm trong lòng TaeHyung, được ấp ôm vỗ về, JungKook cảm thấy vô cùng ấm áp dù nơi đây lạnh lẽo âm u. Cậu mệt mỏi gục đầu vào ngực hắn khi bọn Thây ma đã kéo hết ra ngoài. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay hắn như cố níu kéo sự cứu rỗi.

Thế gian này đã không còn ai cần cậu. Sự lạnh lùng từ ông Jeon Seoh khiến trái tim JungKook tổn thương nặng nề. Nếu không giết cậu thì ông cũng vô tâm bỏ mặc cậu, cam lòng hứng chịu cái chết cho người khác. JungKook thật sự không hiểu đã làm sai điều gì để bị chính cha ruột hất hủi như thế. Chỉ vì cậu là Kookie? Nhưng cậu đâu phải Kookie, tại sao ông Jeon Seoh lại không tin? Tại sao ông chỉ biết đến nhân loại và không thử một lần quay đầu nhìn ngắm đứa con tội nghiệp của mình? JungKook giận lắm.

Một nỗi hận uất nghẹn trong cõi lòng.

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ chút đi. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua thôi.

TaeHyung lại hôn nhẹ vào trán JungKook trước khi đặt cậu nằm xuống giường. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy xác ông Jeon Seoh tàn tạ như vậy thì JungKook không khỏi đau lòng. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy JungKook tương đồng cùng Kookie chính là cậu rất yêu thương cha mình. Nay ông mất đi, chắc chắn là một cú sốc lớn với cậu.

JungKook chỉ lặng lẽ nhìn TaeHyung từ từ rảo bước, xa rời con tim quá cô quạnh của cậu. JungKook không muốn điều đó, cậu sợ ở một mình.

- Bên cạnh tôi lúc này, được không? – Giọng JungKook thều thao nài nỉ.

TaeHyung dừng bước, trái tim bỗng thẫn thờ trước đôi mắt u sầu của cậu. Nét đẹp kiêu kỳ kia càng diễm lệ hơn khi con người trở nên bi thảm. Cảm giác xót xa làm rung động trái tim giá băng. Cảm giác đó không đến từ hương máu ngọt ngào, mà chính từ gương mặt hoàn toàn xa lạ với Kookie. TaeHyung đã không nhận ra bản thân mình có cảm giác với JungKook, là JungKook chứ không phải Kookie.

- Dĩ nhiên ta sẽ luôn ở bên cạnh em bất cứ khi nào em muốn.

TaeHyung quay trở lại giường, tiếp tục ôm JungKook vào lòng.

JungKook nằm gọn trong vòng tay giá băng ấy, mắt vu vơ trông về vô định. Nơi vững chãi để cậu an tâm sinh sống, lẽ nào chính là đây? JungKook chợt nhận ra, trên thế gian này, cậu chỉ còn mỗi mình hắn là người gần gũi nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!