Chương 19: Niềm Tin Cuối Cùng

.

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook băng xong vết thương, lồm cồm ngồi dậy. Mặt dù cánh tay vẫn rỉ máu nhưng cậu thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu mơ hồ tin rằng ma cà rồng hay cười kia đã cứu mình. Những mảnh bạc đó độc đến vậy sao? Có thể ăn mòn cơ thể con người. JungKook rùng mình bởi cái đau khủng khiếp vừa nãy, thật đáng sợ.

Thay vì quan tâm đến lời nói của SeokJin, JungKook lại kết luận mảnh bạc kia có độc. Cậu sinh ra và lớn lên như bao đứa trẻ bình thường, làm sao có thể tưởng tượng được dòng máu chảy trong người mình không thuần khiết. Càng không thể tin mình là một ma ca rồng, bởi ma cà rồng thì sao hiên ngang đi dưới ánh mặt trời được.

Có điều, hoàn cảnh bây giờ không phải lúc JungKook chạy lại hỏi han SeokJin và nói lời cám ơn. Cậu gắng đứng vững, cao giọng với bà MinYoung:

- Cha tôi đâu?

Bây giờ bà MinYoung mới để ý đến bóng người đứng phía sau NamJin. Ánh mắt bà ta tối sầm kinh ngạc.

- Jeon JungKook? Tại sao cậu lại đi cùng NamJin?

JungKook nắm chặt tay vào vết thương, gằn từng tiếng:

- Tôi hỏi cha tôi đâu?

Đây cũng không phải lúc bà MinYoung đôi co cùng thằng bé ương ngạnh này. Bà hất mặt về phía căn chòi nhỏ lụp xụp phía xa, nơi nguyên vẹn còn sót lại sau vụ nổ vừa rồi.

JungKook không quan tâm gì nữa, lập tức chạy thẳng đến căn chòi đó. Không một ai ngăn cản cậu vì hiện tại trận chiến của họ quan trọng hơn.

Căn chòi không có cửa, bóng tối âm u từ ánh trăng đủ để JungKook nhìn thấy bóng người già nua tiều tuỵ đang ngồi gục trên vách lá. Người đó sức khoẻ quá yếu.

- Cha, chuyện gì đã xảy ra với cha thế này? – JungKook bước vào trong, bần thần ngồi xuống cạnh ông Jeon Seoh. Cậu nắm chặt bàn tay đang run rẩy của ông. Người cha hô phong hoán vũ trên thương trường giờ chỉ là một cụ già hom hem gầy ốm.

Ông Jeon Seoh thoáng nghe thanh âm nho nhỏ thân thương liền hờ hững hé mở đôi mắt. Ông đã ngồi đây mấy ngày từ khi bà MinYoung bắt đầu chống chọi với NamJin. Vì quá yếu ông chẳng thể giúp được gì.

Vừa nhận ra gương mặt non trẻ của JungKook, ông Jeon Seoh thoáng chút giật mình mừng rỡ.

- JungKook... sao con lại ở đây?

JungKook thổn thức khi nghe giọng nói của ông quá cực nhọc.

- Con là con của cha, phải ở cạnh cha chứ. – JungKook ghì sát tay ông vào má mình, khổ sở.

Ông Jeon Seoh đau khổ lắc nhẹ mái đầu:

- Cha sẽ không qua khỏi, JungKook... Không có máu của Kim TaeHyung, cha đang dần trở lại với tuổi thật của mình. Thân xác này sắp tàn lụi theo thời gian. Cha... đã sống quá lâu rồi.

- Cha đừng nói vậy. Con sẽ lấy máu của hắn cho cha! – JungKook quá sầu khổ mà vuột miệng.

Ông Jeon Seoh nhướn mày ngạc nhiên:

- Con có thể lấy máu của hắn?

JungKook hối hả trình bày như van nài tình yêu từ ông:

- Con không phải là Seagull Kookie đâu cha. Con chỉ là một kẻ có hương máu giống Kookie thôi, một kẻ bị Kookie đeo bám. Cha đừng bỏ rơi con, con thật sự không phải Kookie.

Ông Jeon Seoh chăm chú nhìn vào JungKook, cố gắng xoa nắn gương mặt cậu để khẳng định.

- Thật sự con không phải Kookie?

JungKook đã đỏ hoe ánh mắt, đầu gật gật. Cậu nhớ lắm khoảng thời gian được ông Jeon Seoh chăm sóc nâng niu. Dù ông luôn vắng nhà với những đêm miệt mài công việc, nhưng chưa bao giờ cậu thấy thiếu thốn tình yêu của ông như những ngày qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!