.
Tác giả: Bòn
..//..
JungKook chạy thẳng đến căn nhà tồi tàn cuối hẻm, bấm chuông liên hồi để cánh cửa nhà bà MinYoung nhanh chóng mở ra. Nhưng JungKook đã đặt niềm tin vào linh cảm của mình mà chẳng có cơ sở nào. Không gì chứng minh rằng bà MinYoung vẫn còn cư ngụ ở một nơi hoang vắng thế này.
Chuông kêu in ỏi nhưng cánh cửa kia vẫn hoàn toàn bất động. JungKook bắt đầu cảm nhận ra sai lầm của mình. Cậu đã đi vào đường Hybe như có lời kêu gọi dẫn dắt.
Đám Thây ma càng lúc càng lết đến gần. JungKook không sợ thây ma, chỉ ớn lạnh vẻ ngoài nhớt nhác của chúng. Cậu không còn cách nào khác đành cởi giầy ra, dùng nó làm vũ khí. Cậu hít thật sâu để chuẩn bị nghênh chiến với một thứ vừa gớm ghiếc vừa bất tử.
Mà thật ra nếu đánh không lại vẫn có thể cầu cứu người yêu. E hèm...
Nhưng lạ thay, đám Thây ma không đến gần căn nhà của bà MinYoung. Chúng chỉ lảng vảng cách xa một đoạn hơn trăm mét. JungKook nhìn chúng thì chúng trơ đôi mắt trắng dã nhìn lại, một ánh nhìn chẳng có hồn.
- Ố ồ, xem chúng ta có khách này, hihi.
Trong đám Thây ma vang lên giọng nói với tiếng cười mỉa mai. Thanh âm ấy vút cao như tiếng sáo, du dương ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với chất giọng gầm gừ cõi âm của bọn Thây ma.
JungKook cảm thấy bất an với lời bỡn cợt không chút thiện cảm đó. Cậu ngó nhìn quanh nhưng tất cả chỉ là những cái đầu mục nát trơ xương của Thây ma.
- Nè, tôi ở trên này cơ mà ~
JungKook liền ngẩng đầu lên ngôi nhà đối diện. Ngay trên đỉnh mái nhà quả thật có bóng người. Qua ánh trăng mờ ảo, JungKook chỉ có thể nhận ra gương mặt trắng bất thường của người đó. Với áo choàng rộng phất phơ trong gió, mái tóc xoăn dài chớm ngang vai. Dáng vẻ của một chàng trai hoa mị.
- Ngươi là ai? – JungKook dè chừng hỏi.
Người đó bật cười khanh khách:
- Là một người đang buồn chán ở cái nơi đáng phải chán này.
Đám Thây ma hoàn toàn chẳng phản ứng gì với sự xuất hiện của người đó, chúng chỉ lom lom trông về JungKook. Đó là lí do JungKook nhanh chóng kết luận:
- Ngươi là ma cà rồng? – Vì ma cà rồng là những kẻ điều khiển được Thây ma.
Trong lòng JungKook hơi rúng động khi đối diện với một ma cà rồng khác ngoài Kim TaeHyung. Bởi chúng chính xác là những con quỷ giết người.
Người đó dường như rất hứng thú với phát hiện của JungKook. Chỉ như cơn gió nhẹ, toàn thân y đáp xuống mặt đất thật êm ái, ngay phía trước ngôi nhà. Ở khoảng cách này, JungKook có thể trông rõ gương mặt kia. Một đôi mắt đỏ sắc máu trên gương mặt hoàn mỹ, đôi môi chúm chím hay cười lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn. JungKook vô thức lùi sát vào cánh cửa. Quả nhiên, đó là một ma cà rồng.
- Ngươi quan hệ thế nào với chủ nhân ngôi nhà này? – Ma cà rồng đó vui vẻ hỏi.
JungKook cân nhắc thật lâu mới hồi đáp:
- Tôi đi xem bói.
- Ồ... Nhưng một con người bình thường vì sao lại không hoảng sợ khi nhìn thấy Thây ma nhỉ? – Ma cà rồng kia cất giọng hoài nghi. Rõ ràng JungKook đã biết rõ về ma ca rồng nên mới có thái độ bình tĩnh như vậy.
Trong lúc chờ JungKook trả lời, y vẫn rất thoải mái trêu đùa đôi móng vuốt của mình, dùng tay này vuốt ve tay kia, rất thư thả.
- A! Ngươi là người đã đến toà lâu đài của Kim TaeHyung tối hôm nọ? – JungKook ngạc nhiên nhận ra bộ trang phục hồng phấn mà ma cà rồng đang khoác. Kể cả nét mặt hoãn mỹ hoa mị này. Thật sự quá ấn tượng để dễ dàng ghi nhớ qua một lần gặp mặt.
JungKook đã không nhìn lầm. Trên thế gian này, ma cà rồng với trang phục hồng phấn duy nhất chỉ có bộ đôi NamJin. Và trong NamJin, kẻ lúc nào cũng cười nói hồ hởi chính là Kim SeokJin.
Sau khi chấp nhận thoả thuận với TaeHyung, NamJin lập tức huy động lực lượng tấn công vào nơi mà họ cho rằng Bá tước Seagull Chae đang lẩn trốn. Nhưng dù đầu thai chuyển kiếp, bá tước Seagull Chae cũng không mất đi sức mạnh của mình. Cuộc chiến diễn ra trong thầm lặng mấy ngày nay khiến đường Hybe hoang tàn đổ nát. Cuối cùng, bà MinYoung quyết định trốn vào ngôi nhà bạc của mình, và NamJin không cách nào khiến bà lộ diện.
Mấy ngày nay đám Thây ma luôn túc trực quanh con hẻm 7, giam lỏng bà MinYoung trong nhà.
Khác với NamJoon luôn trầm lặng, SeokJin rất buồn chán khi cứ phải trông chừng bà MinYoung. Lúc phát hiện ra có người đi vào đường Hybe, SeokJin đã cho Thây ma bám theo sau để kiếm trò tiêu khiển. Nhờ đó mà JungKook không bị bọn Thây ma tấn công trên một quãng đường dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!