Chương 17: Đáp Lại Quà

.

Tác giả: Bòn

..//...

Ngập ngừng thật lâu, SongLin đáp:

- Là Chúa tể. Ngài đã ôm xác Seagull công tước ba ngày liền, không một ai trong chúng tôi dám đến gần. Chúng tôi bị đuổi ra khỏi lâu đài cho đến khi Chúa tể quyết định an giấc.

JungKook trầm ngâm nghĩ ngợi rồi khẽ thở dài. Như vậy là chỉ một mình TaeHyung biết xác của Kookie được lưu giữ ở đâu? Thế thì thật khó cho cậu, làm sao có thể hỏi hắn đây? Nếu không sớm tìm ra hài cốt của Kookie và buộc chân cậu ta lại thì linh hồn của JungKook sẽ bị nuốt chửng mất.

Chiếc xe về đến lâu đài cũng vừa lúc trời hừng sáng, JungKook ngáp một hơi mệt mỏi, vò vò mái đầu bước lên lầu. Khi đi ngang qua Đại sảnh lớn, bóng người vận áo choàng đen ngồi đối diện với lò sưởi thu hút sự chú ý của JungKook. Cậu hơi khựng bước vì lưỡng lự không biết có nên chào hỏi TaeHyung hay không.

Chẳng cần liếc nhìn, chỉ cần hương máu ngọt ngào của JungKook phảng phất là hắn biết cậu đã về. Đôi môi giá băng kia lập tức mỉm cười tươi sáng.

- Em đi chơi vui chứ? – TaeHyung rời ánh mắt khỏi lò sưởi, dịu dàng hỏi.

JungKook hoàn toàn chẳng kiểm soát được mình trước nụ cười đó, môi cậu vô thức đáp trả.

- Rất vui.

TaeHyung gật gù vẻ hài lòng, mỉm cười rộng hơn. JungKook vui có nghĩa là Kookie của hắn cũng đang vui.

JungKook chợt nhớ ra, vội lục lọi trong đống đồ mình mua về, lấy ra chiếc hộp nhỏ và đi lại sát gần TaeHyung.

- Tặng ngài đó.

TaeHyung ngạc nhiên đón lấy món quà, đôi móng vuốt dài liền mở chiếc hộp.

- Gì thế này? – TaeHyung bật cười thành tiếng, nâng cao sợi dây chuyền vàng có chiếc mặt khắc hình đầu lâu.

- Tôi tính mua dây chuyền bạc nhưng chợt nghĩ ngài sẽ không thích chất liệu đó. – JungKook giải thích thêm. Thật sự cậu chỉ vu vơ nghĩ về TaeHyung khi bắt gặp chiếc mặt dây chuyền hình đầu lâu này. Cậu mua vì cảm thấy vui thích với hành động đó.

TaeHyung cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng tháo chốt dây chuyền ra để đeo. Có điều cái chốt quá nhỏ so với bàn tay sắc lạnh của hắn. JungKook đành lấy lại sợi dây chuyền và ân cần đeo cho hắn.

Khi hai cơ thể sát gần nhau trái tim JungKook lại đập rộn ràng, bao nhiêu cảm xúc dâng trào luyến ái. Còn TaeHyung vẫn vô tư mân mê mặt dây chuyền rồi lại mỉm cười nữa.

- Cảm ơn em.

Chỉ ba từ ấy thôi cũng khiến tâm trí JungKook bùng nổ rạo rực. Cậu ngượng ngùng đứng ra xa TaeHyung một chút. Rồi chẳng hiểu sao, JungKook lại ngồi xuống ghế trường kỷ kế bên hắn, mắt đăm đăm nhìn vào lò lửa.

- Sao ngài lại thích nhìn ngắm cái thứ nóng hực này? Trời đâu có lạnh? – JungKook tò mò hỏi. Càng lúc cậu càng muốn hiểu hơn về hắn.

TaeHyung mỉm cười không đáp trong khi bàn tay vẫn mân mê mặt dây chuyền của JungKook tặng. Trông nó rất ngộ nghĩnh.

- Em không còn ghét ta nhiều nữa phải không? – TaeHyung kết luận.

JungKook hơi chột dạ, trân mắt nhìn hắn rồi nhanh trí tránh né.

- Bởi vốn dĩ tôi là Kookie, người tình của ngài mà.

TaeHyung không gần gũi JungKook quá nhiều để có thể thấu hiểu thái độ căng thẳng hiện tại của cậu. Mỗi khi JungKook cắn nhẹ vào môi với ánh nhìn bất định, đồng tử mở lớn và hai chân mày giãn ra, đó chính là lúc cậu tự kiềm lòng che dấu đi sự thật.

TaeHyung mỉm cười hạnh phúc, sắc mặt hân hoan hơn. Rõ ràng JungKook rất đáng yêu, cậu đâu phải chỉ là một quý công tử ngạo mạn xấc xược.

- Em đi chơi cả đêm rất mệt rồi, lại đây ta ru ngủ cho. – Hắn giơ cao vòng tay mạnh mẽ đón chào cơ thể nhỏ.

JungKook như bị thôi miên trước vẻ đẹp uy quyền quá đổi dịu dàng. TaeHyung làm như cậu là con nít, mỗi khi ngủ phải có người ru. Tuy có đôi chút rụt rè nhưng cậu cũng bước ngoan ngoãn lại gần, để hắn ôm lấy và nằm sấp lên người hắn, để đôi tay giá buốt kia ôm trọn lấy tấm lưng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!