- Nãy có bạn nhắn tin cho Bòn, bảo Bòn post chap đi, bạn ấy bị quắn quéo, ăn ngủ đều nhớ fic Bòn. Hic, nghe thương tâm quá, Bòn ngoi lên post 3 chap.
- Nhiều bạn comt bảo tìm không được face Bòn. Face của Bòn là "Bòn bon bón"
- Avata là tên Bòn
- chữ màu đỏ với cái hình họa rất khả ố. Tìm không ra thì có thể gõ: casslovejaejoong thử xem. Nhắn tin cho Bòn nếu kết bạn nha, vì nhiều quá Bòn không có biết.
Nó đây:
- Bòn mới lập 1 gruop "TNHH một mình Bòn" mang tên: Tám chuyện fanfic TaeKook. Tính làm để đi tán dóc, nhưng chả biết làm gì trong đó nên hiện nó chỉ có 1 thành viên, chính là Bòn. (Haha) Nay vào face nhìn thấy mắc cười quá.
- Bòn có 1 gruop "Hội reader chờ chap mới của Bòn", mà trong đó toàn ELF không à (Bòn viết fic từ năm 2012 nên Gruop ấy hồi đó sôi nổi lắm). Bữa Bòn khảo sát, trong hơn 3k thành viên thì có chưa tới 20 Army =.= Nên Bòn viết TaeKook không thể post link vào đó được rùi. Bòn còn nợ các bạn ấy fic "Đại Vệ Mãn", xuất hiện là bị tóm ngay, Bòn phải trốn. Bạn nào có hứng thú cũng ghé vào chơi ~ Mà dạo này Bòn cũng ít lên face lắm, đi làm rùi về viết fic thôi, ít tung tăng, già rầu...
JungKook chẳng ngần ngại nhảy bổ vào người TaeHyung, miệng không ngừng hối giục. TaeHyung rất không hài lòng với thái độ ra lệnh của JungKook, nhưng vẫn nhín nhịn. Hắn ôm cậu thật nhanh rồi tíc tắc quay trở lại lâu đài.
Vừa đến cửa lâu đài, JungKook liền lao như bay vào trong, chạy lên hai tầng lầu để đến căn phòng lớn cuối dãy hành lang. Nơi mà Thây ma SongLin đã từng dẫn cậu tới – căn phòng treo những bức tranh của các quan thần được phong tước. Cậu xô ầm cánh cửa rồi vụt qua lối đi rộng, dừng bước trước bức tranh khổng lồ treo tại đó.
- Là cậu ta, quả nhiên là cậu ta... – JungKook thẫn thờ nhìn vào bức tranh, thứ ghi lại hình ảnh dịu dàng với nụ cười hoa mị của Kookie. Chỉ là hiện JungKook không chú ý đến nụ cười, cái mà cậu quan tâm là đôi mắt to tròn đó. JungKook không muốn đưa gương lên để nhìn lại bóng ma sau lưng mình, nhưng cậu khẳng định ánh mắt đỏ rực của bóng ma kia với ánh mắt hiền hoà của chàng trai trong bức hoạ này chỉ là một.
Linh hồn đang đeo bám cậu, chắc chắn, chính là Seagull Kookie.
JungKook thở mạnh ngồi phịch xuống sàn. Hơi thở nặng nề đến mức phải tròn miệng để thở.
Ai là kẻ đã giết sáu mạng người trong con hẻm tối ở đường Hybe? Ai là kẻ đã gọi Kim TaeHyung đến ngôi nhà tàn tạ của bà MinYoung với lời van nài thống thiết? Là JungKook, tất cả đều do chính tay JungKook làm! Nhưng những hành động đó không phải xuất phát từ kí ức, không phải từ tình yêu ngàn năm, mà là do ép buộc. Thật chất, JungKook không phải Seagull Kookie, cậu bị điều khiển bởi Kookie.
Đêm qua cũng vậy. Bởi SongLin đã đầu độc JungKook nên tinh thần cậu suy sụp. Từ đó Kookie đã dễ dàng lấn át kí ức của cậu và điều khiển cậu theo những gì Kookie muốn – cứu sống Kim TaeHyung bằng mọi giá.
Bất chợt JungKook rùng mình nhìn thẳng vào bức hoạ. Cậu lắc lắc mái đầu để chối bỏ nụ cười ma mị kia. Seagull Kookie không phải kẻ dịu dàng nhã nhặn như những gì cậu ta thể hiện. Kookie là kẻ lạnh lùng đến mức có thể vì tình mà uống máu người, mà cướp đoạt nguồn sống của trẻ sơ sinh. Đó là lý do vì sao Kookie lại giết sáu mạng người trên đường Hybe một cách tàn nhẫn đến vậy. Bởi bọn chúng dám đụng vào JungKook – thân xác mà Kookie đã dành để hiến trọn cho Chúa tể Kim TaeHyung.
- Mày là con quỷ, mày đúng là một con quỷ! – JungKook nghiến răng giận dữ khi nhớ về nụ cười tà mị của Kookie trong mơ. Kẻ có làn da trắng với đôi mắt đỏ đó không phải người tình của Kookie, mà chính là Kookie.
JungKook càng trông thấy rõ gương mặt đó thì Kookie cười càng tươi. Cậu ta luôn muốn giết JungKook từng ngày và từng giờ để chiếm lĩnh thân xác này. Cái nụ cười ấy thật sự đáng ghê sợ.
- Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?
JungKook giật mình khi TaeHyung bất ngờ đứng kề bên. Vì mãi theo đuổi suy nghĩ của mình nên cậu đã bỏ mặc hắn từ khi về đến lâu đài.
TaeHyung liếc nhìn thái độ lúng túng của JungKook rồi ngước nhìn bức hoạ của Kookie, ánh mắt sắc lạnh kia lập tức đượm buồn khi thấy lại hình ảnh của người yêu. Hắn vội vàng quay mặt đi không dám nhìn vào Kookie nữa, chỉ chú mục vào JungKook.
- Em đã gặp chuyện gì, nói cho ta biết. – TaeHyung nhẫn nại quan tâm JungKook. Dù đêm qua Kookie đã về với hắn, nhưng rõ ràng cơ thể mà hắn ân ái ấp ôm là của JungKook. Hắn muốn yêu thương cậu để quen dần hình dáng mới của Kookie.
Trước thái độ ân cần của TaeHyung, JungKook càng thêm lúng túng. Cậu không phải Kookie mà chỉ là người có hương máu giống Kookie, và được Kookie chọn để chiếm lĩnh linh hồn. Những gì cậu biết về toà lâu đài là do nhiều đêm dài bị Kookie tấn công, cố đuổi đi kí ức của cậu thôi. Nếu biết được sự thật, chắc chắn TaeHyung sẽ giết cậu để thân xác này hoàn toàn thuộc về người hắn yêu.
Không được! Nhất định JungKook không thể để TaeHyung biết cậu không phải Kookie.
Suy nghĩ thiệt hơn đủ đường, JungKook quyết định hồi đáp:
- Không có gì đâu, chỉ là... tôi vừa nhớ ra được vài chuyện.
- Thật sao? Em đã nhớ gì? – TaeHyung hân hoan thấy rõ.
JungKook liền né tránh ánh nhìn của hắn, tay giấu giấu chiếc gương ra sau lưng.
- Tôi nghĩ tôi đã biết con ma cà rồng trong giấc mơ của mình là ai. Đó không phải tình nhân của Kookie, mà chính là Kookie.
TaeHyung cúi người để đối diện với gương mặt JungKook, hỏi dồn:
- Vậy là em thấy chính mình trong mơ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!