.
Tác giả: Bòn
..//..
Trong thế giới ma cà rồng, NamJin như hiện thân của hai cảm xúc đối lập.
Kim NamJoon – kẻ được xem là thủ lĩnh của thế lực kế thừa Chúa tể Kim TaeHyung, kẻ mà chẳng bao giờ có một nụ cười đúng nghĩa. Bất kì vùng lãnh thổ nào có bước chân y đi qua, nơi đó sẽ thành bình địa tàn khốc. Ma cà rồng là bất tử, Kim NamJoon như một tử thần nắm trong tay sức mạnh bất tử đó, y có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của bất kì ma cà rồng nào.
Kim SeokJin – kẻ được xem như đóa hoa mặt trời trong quyền lực đen tối. Y yêu thích màu hồng và luôn cười rạng rỡ với bất kì ai. Y và NamJoon là hai ma cà rồng duy nhất từ chối sắc đen của áo choàng. Bởi họ đã quá mạnh đến mức không cần ẩn mình vào màn đêm.
Sau ngày Chúa tể Kim TaeHyung quyết định bế quan an giấc, bộ đôi NamJin gần như là kẻ thống trị thế giới ma cà rồng. Không chỉ vì sức mạnh, sự thông minh, mà quan trọng là cả hai đều luôn gắn với nhau như bóng với hình, yêu thương và đoàn kết. Chính vì vậy, một khi muốn chiến đấu với NamJin, thì đối thủ luôn luôn phải trên tinh thần chiến đấu với một sức mạnh nhân đôi.
Có thể nói, hiện tại NamJin không có đối thủ – ngoại trừ Kim TaeHyung. Vì họ không thể gọi phong vân như hắn.
Vừa đáp chân lên đỉnh tòa lâu đài, SeokJin liền lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng qua đôi răng nanh sắc nhọn.
- Mọi người đã tề tựu đông đủ rồi à?
Kim NamJoon đứng phía sau vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Trước giờ y không phải chào hỏi một ai, kể cả Chúa tể đứng trước mặt đi nữa. Dù rằng NamJin luôn xuất hiện bộ đôi, nhưng tuyệt nhiên chỉ có một người lên tiếng, vì NamJoon hầu như không nói chuyện với ai ngoài SeokJin.
Sau câu chào hỏi của SeokJin, các ma cà rồng có mặt trên đỉnh lâu đài mới quay lại, hướng về kẻ đang lặng lẽ đứng trên bậc thềm cao nhất – Chúa tể của ma cà rồng Kim TaeHyung.
Trông thấy hắn, gương mặt của SeokJin tươi hơn nữa.
- Chúa tể của chúng ta đã có giấc ngủ ngon chứ?
TaeHyung chỉ nhếch mép không đáp, cất chất giọng trầm của một kẻ cai trị.
- Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta vào vấn đề chính.
Sau ngàn năm phân tán, hôm nay những kẻ từng là tướng lĩnh cai trị thế giới loài người đã tụ họp về đây. Vì Chúa tể của họ đã thức tỉnh.
Trong thế giới ma quỷ này, kẻ mạnh là kẻ thống trị. Không cần tranh đấu, không cần thử thách, tự kẻ mạnh sẽ có uy áp của riêng mình. TaeHyung được gọi xưng Chúa tể, bởi lực nội tại dũng mãnh hắn tạo ra đủ đàn áp tinh thần chiến đấu của những ma cà rồng khác. Tự chúng cảm thấy phải phục tùng, phải nhận mệnh, nếu không chỉ có một con đường chết.
Khi TaeHyung đủ sức mạnh gọi phong vân, là một ma cà rồng vẫn có thể hiên ngang đi dưới ánh mặt trời, thì không một ai dám đe dọa vị trí Chúa tể của hắn nữa.
Trên tầng cao, TaeHyung xoay người hướng về phía ánh sáng le lói còn sót lại của buổi hoàng hôn, chậm rãi nói:
- Ai trong các ngươi đồng ý tấn công loài người một lần nữa?
Những gương mặt trắng bệch với đôi mắt đỏ liếc nhìn nhau. Dĩ nhiên không một ma cà rồng nào muốn bản thân phải ẩn mình dưới thức ăn của họ – con người. Chỉ có điều, cục diện bây giờ đã đổi khác, nhân loại không còn là những chiến binh thô sơ trước kia. Cuộc chiến tàn khốc của ngàn năm trước lại nổ ra thì sự tổn thất chắc chắn không phải nhỏ.
Vẫn như thường lệ, kẻ đến sau cùng nhưng luôn là người phát biểu đầu tiên. SeokJin mỉm cười hồi đáp.
- Chúa tể có chắc rằng nguồn sống của mình đã được bảo vệ an toàn chứ?
TaeHyung hiểu câu hỏi mỉa mai của SeokJin. NamJin là hai kẻ phản đối kịch liệt nhất chuyện hắn chung tình với một con người. Dĩ nhiên việc hắn vì yêu mà chờ đợi một kiếp luân hồi thì họ càng không đồng tình. Nếu chiến trận nổ ra, NamJin muốn chắc chắn rằng hắn không vì lí do gì mà biến mất một lần nữa.
Do đó, TaeHyung nhìn thẳng vào SeokJin, quả quyết:
- Em ấy đã trở về để cùng ta giẫm đạp lên Thế giới. Đó là ước nguyện và sẽ không thay đổi.
SeokJin liếc nhìn NamJoon đứng cạnh bên như để dò xét tâm ý của người tình rồi nói tiếp.
- Chúa tể đã hẹn ước một ngàn năm để chúng ta cùng đòi lại quyền cại trị thì không có lí do gì để chúng tôi không sát cánh cùng ngài. Bây giờ thời điểm ấy đã đến, chúng tôi sẽ nghe theo lời Ngài giao phó vậy.
Nụ cười dịu dàng thân thiện của SeokJin rõ ràng ẩn chứa nhiều toan tính. Nhưng toan tính kia là bạn hay thù thì TaeHyung chưa phân định được. Hắn đã ngủ vùi một ngàn năm và đó cũng là thời gian NamJin tự tạo thế lực riêng cho mình. Chắc chắn cả hai sẽ không còn phục tùng hắn như xưa. Nhìn một lượt những gương mặt hiện diện nơi đây hắn cũng hiểu, đa phần trong số đó đều chờ đợi quyết định từ NamJin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!