Chương 13: Chiều Chuộng Một Người

...

TaeHyung thẩn thờ nhìn sự phẫn uất trong JungKook, gương mặt đớn đau hụt hẫng.

- Kookie đi rồi... em ấy đã đi rồi... – Hắn lẩm bẩm như kẻ mất hồn, nghe con tim mình thắt nghẹn. Những giây phút ngọt ngào trôi qua như một giấc mơ. Là Kookie đã về bên hắn hay chỉ là giấc mơ? Chẳng phải đêm qua Kookie đã vui mừng reo lên cậu đã được luân hồi rồi sao?

JungKook vội vã nhảy xuống giường, dùng chăn trùm kín người. Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau bên dưới để đi thẳng đến chiếc gương ở cuối phòng. Hơi thở dồn dập khi cố niểng đầu trông thật kỹ vào cổ, quả nhiên, sự nhức nhối xuất phát từ đây: Hai chiếc lỗ nhỏ xíu đỏ ửng màu máu.

- Ngươi đã cắn ta? Ngươi thật sự đã cắn ta? – JungKook hét trong hoảng loạn bằng tất cả sức lực hiện có.

TaeHyung không hồi đáp, mà cũng chẳng còn tâm trí để hồi đáp. Kookie biến mất có nghĩa tâm hắn đã chết thêm một lần nữa. Tiếng uất ức của JungKook không đến tai hắn, ngay bây giờ, tất cả mọi cớ sự của thế gian đều không thể khiến hắn nghe được gì.

JungKook ngồi gục xuống sàn giận đến người run bần bật. Cậu đã bị cắn, cậu sẽ trở thành ma cà rồng? Sẽ mãi mãi trốn trong bóng tối không thể bước ra ánh mặt trời? Cậu sẽ trở thành loài quỷ hút máu, giết người, không có lương tâm... JungKook tức nghẹn đến căm thù. Cón có bên dưới, bên dưới... Nơi đó đau rát và ướt đẫm. Không chỉ bị cắn, đêm qua thân xác của cậu và TaeHyung đã làm chuyện đó, ngay trên giường của hắn.

Những thời khắc ái ân bắt đầu ẩn hiện trong tâm trí JungKook, xuất phát từ sự đòi hỏi của cơ thể nóng bừng trong cậu. JungKook nhíu mày nhớ ra, cậu bắt đầu thấy nóng và khó chịu từ khi dùng bữa cơm do Thây ma SongLin mang tới. Rồi thái độ lấm lét đáng nghi của nó, rồi nó vội vã đóng cửa nhốt cậu trong này... JungKook điên cuồng tức tối khi xâu chuỗi lại sự việc.

Cậu đứng bật dậy, vội vã mặc lại đồ, cố nén cơn đau mà bước ra cửa bằng ánh mắt rực lửa hận, tay đập vào cửa rầm rầm.

- Mở cửa! – JungKook ghiến răng hét.

Sau gần một ngày đóng chặt, bây giờ cánh cửa kia mới ngoan ngoãn hé mở. JungKook hùng hổ bước ra, trừng mắt một lượt qua các Thây ma đứng đó.

Có một Thây ma không đứng trong hàng, nó đang quỳ. Khi ánh mắt JungKook liếc tới, nó liền cúi gầm cam chịu:

- Xin lỗi công tử... – Thây ma SongLin thành khẩn.

Đôi tay JungKook nắm chặt, hai hàm răng ghiến vào ken két. Cuộc đời cậu đã tan tành chỉ vì một phút tin tưởng con Thây ma này đây. Nó đã hạ độc cậu, để cậu tình nguyện dâng máu cứu sống Chúa tể của nó. Chính vì chất độc đó mà cơ thể cậu nóng hừng hực rồi không thể kiểm soát chính mình. Cậu đã bị cắn, tức đã chết một kiếp người, sau này cậu chỉ là một con ma cà rồng khát máu vô nhân tính.

Cơn hỏa đang cuộn trào thì sợi dây buộc rèm cửa ập vào mắt JungKook, cậu đùng đùng bước tới giật nó xuống. Không chút ngại ngùng hay gớm ghiếc, JungKook nắm chặt tay Thây ma SongLin, lôi xệt nó ra cửa thông ra ban công.

- Công tử, xin tha cho SongLin, xin công tử tha cho SongLin...

Bọn Thây ma không biết JungKook muốn làm gì, nhưng cơn giận dữ ấy chứng tỏ cậu muốn trừng phạt SongLin. Chúng rụt rè theo sau cậu thủ thỉ van nài. Cậu là Kookie, Kookie là chủ nhân lâu đài, vì vậy chúng phải giữ phép tắc với cậu.

- Mở cửa ra! – Vì không có chìa khóa mở cánh cửa ra ban công, JungKook hét thật to bắt bọn Thây ma phải mở cho cậu.

SongLin từ đầu đến cuối không thốt tiếng nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu và ngoan ngoãn để JungKook lôi đi. Nó biết mình có tội, nhưng nếu không có máu, Chúa tể của nó sẽ chết. Dù sao JungKook cũng mang hương máu của Kookie, nó đành đánh liều làm mọi cách để JungKook phải gần gủi hắn.

Cánh cửa bật tung giữa lầu cao lộng gió, JungKook thô bạo lôi SongLin ra ban công, trói chặt nó vào lan can bằng tất cả sự giận dữ của cậu.

- Công tử, đã bình minh rồi, mặt trời sẽ lên... – Đám Thây ma đứng phía trong run rẫy van nài.

- Chính là ta muốn nó chết! – JungKook ghiến răng buộc xong nút gút chặt nhất có thể. Giết người phải đền mạng. Con thây ma này phải đền mạng sống cho cậu.

Thây ma SongLin không dám phản kháng, gục đầu chịu tội trước JungKook. Nó không van xin cũng chẳng nài nỉ, một lòng một dạ cam chịu sự trừng phạt. Khi ánh mặt trời lên, nó sẽ hóa thành tro bụi.

- Chuyện gì vậy?

Bất chợt âm thanh trầm oai nghiêm của TaeHyung cất lên, đám Thây ma sợ hãi cúi sát người hành lễ, né người tránh đường cho hắn bước ra ban công.

- Em đang làm gì vậy? – Hắn dịu giọng ngay khi thấy JungKook. Dù cậu đã trở lại là một quý công tử ương ngạnh, nhưng rõ ràng, cậu chính là Kookie của hắn. Hơn nữa, một đêm tình ái ngọt ngào khiến hắn không thể lạnh lùng với cậu như trước.

JungKook nghe TaeHyung gọi tiếng "em" thì bất giác lạnh hết sóng lưng, cơn giận phút chốc trôi mất. Lúc trong phòng cậu còn bàng hoàng, chưa kịp bồi hồi nhớ ra. Bây giờ trước thái độ dịu dàng của hắn thì bao nhiêu hình ảnh ái ân của hai cơ thể trần cứ ùa về trong tâm trí. JungKook ngượng ngùng cúi mặt không nhìn thẳng vào hắn cũng như đám Thây ma.

TaeHyung liếc nhìn ánh bình minh đang dần ké lộ phía chân trời xa rồi lại nhìn sợi dây trói JungKook vẫn đang cầm.

- Em muốn giết SongLin ư? Vì sao?

Hai tiếng "Vì sao" của TaeHyung vô cùng nhỏ nhẹ nhưng đầy uy lực. Điều đó có nghĩa hắn sẽ ủng hộ JungKook nếu SongLin có tội, và hắn cũng sẵn sàng cứu SongLin nếu tội của nó không đáng phải chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!