Bòn không biết pic này nguồn gốc từ đâu, nhưng bạn này là Tae hay Kook vậy trời. Bòn thấy bên trái là Kook, bên phải là Tae. Hai nửa ghép nhau khiếng răng bị lệch luôn. Công nhận 2 người từ ngoại hình đến giống nói đều khác bọt, nhưng ghép chung thì hoàn toàn trùng luôn. Cả giọng nói nếu chỉnh âm lại thì giống y chang. Người ta gọi là tướng phu thê...
Có reader comt bảo mới thi xong thưởng cho mấy chương, nên hôm nay Bòn post 3 chương cho các bạn nha...
Tác giả: Bòn
..//..
- Bây giờ cậu đến đây để tìm cách giết Kim TaeHyung ư? Thế cậu nghĩ vì sao Bá tước Seagull Chae lại giết con trai của mình? Để tôi nói cho cậu biết, vì Seagull Kookie chính là nguồn sống của hắn. Kookie chết có nghĩa hắn cũng sẽ chết!
Uuuuu...
- A, ~ Chúa tể ơi, cứu em...
- Aa... a!!! – JungKook tiếp tục ôm đầu vật vả với thứ âm thanh kì quái phát ra trong phòng. Bao nhiêu hình ảnh hỗn loạn chấp vá của những giấc mơ bắt đầu bùng nổ trong đầu cậu.
- Seagull Kookie! Ra đây! – Bà MinYoung hét, tay ấn mạnh vào chiếc chuông nhỏ. – Ra đây! Ngươi nghĩ rằng có thể quay lại trần gian sau một ngàn năm sao? Ngươi nghĩ không còn ai nhớ đến tội ác của mình sao? Hiện ra đây mau!
Uuuuu...
- Chúa tể cứu em, ngài đang ở đâu? Cứu em...
- Á á aa! – JungKook tiếp tục lăn lộn đau đớn dưới sàn. Mồ hôi đầm đìa ướt cả vạt áo. Cậu thở dốc từng hơi nặng nề vật vả đến chết ngất. Có thứ gì đó cứ cuộn trào trong người cậu, nó thôi thúc được tàn phá, được bạo loạn. Nhưng những gì JungKook có thể làm chỉ là dật dờ khổ ải.
- Ngài đang ở đâu?
- Cha ơi, hãy để con yêu ngài, van cha, hãy để con bên ngài...
- Im đi! Đừng gọi nữa... Câm miệng lại... – JungKook lầm bầm chửi rủa, thở không ra hơi. Vừa tiếng hú kì quái của bà MinYoung, vừa lời van nài nhứt nhối sâu trong trí não, JungKook như muốn bổ đôi cơ thể mình để mọi thứ được chìm vào yên lặng.
Bà MinYoung tập trung cực độ nhìn JungKook, bàn tay nắm chặt nút công tắc phía trong kệ sách. Đó là thứ phát ra âm thanh gọi hồn này.
Quả nhiên bà MinYoung đã không dự đoán sai. Ngay khi JungKook kể câu chuyện về Kookie và những giấc mơ, bà đã đoán ra ngay những giấc mơ ấy vốn dĩ là kí ức của JungKook. Vì cậu chính là Seagull Kookie.
Lợi dụng ngay lúc JungKook lơ là không chút ý, bà nhanh chóng nhốt cậu vào lồng sắt.
Nhưng vì sao với sức công phá của âm thanh gọi hồn, JungKook chỉ đau đớn mà không hề biến đổi? Nếu cậu là Kookie thì không thể thay đổi tính cách trái ngược đến như vậy. Người mạnh mẽ có thể giả vờ yếu đuối, nhưng một người dịu dàng chuẩn mực sẽ không thể giả ra kẻ trịch thượng ngông cuồng. Còn nếu không phải Kookie, lý gì JungKook lại vật vã bởi thứ âm thanh này? Âm thanh này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến con người. Bà MinYoung càng nghĩ càng rối rắm không hiểu.
- Đủ rồi, làm ơn đi... Đừng làm nó đau khổ nữa...
Trong mơ hồ JungKook nghe thấy giọng nói thân thương. Cậu gắng sức hé mở đôi mắt. Một bóng người già nua ốm yếu chống nạn từ trong góc phòng đi ra, giọng bi ai sầu thảm.
- Cha...? – JungKook thều thào không thành tiếng, toàn thân kiệt quệ, thứ âm thanh kia đã ăn mòn sức lực của cậu.
- Nó là con tôi... Đừng khiến nó phải đau khổ nữa...
JungKook nghẹn ngào khi nghe lại giọng nói của cha mình, bao ngày qua cậu đã quá buồn khổ. Không còn tâm trí để thắc mắc vì sao ông Jeon Seoh lại có mặt ở đây, JungKook chỉ thấy ấm áp cõi lòng vì người cha già đang ở cạnh bên cậu.
Nhưng trước sự van nài của ông Jeon Seoh, bà MinYoung quát.
- Con người không bao giờ nghe được âm thanh này. Rõ ràng cậu ta là Seagull Kookie, là chuyển kiếp từ Kookie mới bị âm thanh đày đọa. Muốn Kim TaeHyung chết thì cậu ta phải chết!
Ầm! Ầm!
Xẹt! Xẹt!
Bỗng chốc tiếng sét rền vang kéo theo mây mù xám xịt. Bà MinYoung giật mình mở toan cửa sổ, nhìn lên bầu trời nặng trĩu đang tối dần.
- Không thể nào! Không thể nào...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!