Xe ngựa chạy vội trên đường, Cố Tương ở bên trong cảm thấy lắc lư sắp ói ra, chỉ là, trong lòng nàng lại vạn phần lo lắng, chỉ hận không thể chắp cánh. Hình Thượng Thiên ở một bên nắm tay Cố Tương an ủi nói, "Khẳng định là suy nghĩ nhiều, Hân nhi và Minh Huệ không có việc gì."
Đều nói đứa nhỏ và mẫu thân là có tâm linh cảm ứng, tuy rằng Cố Tương không mê tín, nhưng hôm nay cảm giác này thật sự quá mãnh liệt... Tựa hồ có thể nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Chờ xe ngựa vào cửa đông hoàng cung, vừa mới thay đổi xe, lại nhìn thấy Lý Thành thở hồng hộc chạy tới. Hắn chạy thực vội, trên trán đều là mồ hôi, sau lưng đã ẩm ướt một mảnh lớn, nhìn thấy Cố Tương và Hình Thượng Thiên, hoang mang rối loạn nói, "Điện hạ, nương nương, việc lớn không tốt."
Cố Tương siết chặt khăn hỏi, "Ra chuyện gì?"
"Là hoàng hậu nương nương." Lý Thành quỳ run run nói sự tình ngọn nguồn một lần. Ăn xong cơm chiều, hoàng hậu lại bỗng nhiên đến Linh Khê cung, nói là mình dưới gối hư không, muốn ôm tiểu hoàng tôn đi để bản thân nuôi, vô luận ai khuyên cũng không nghe. Lý Thành vừa cho người kéo dài thời gian, vừa đi xem thái tử điện hạ đã hồi cung chưa, thật may vừa vặn gặp gỡ.
Lý Thành vừa mới dứt lời, Cố Tương nhịn không được cắn khăn tay khóc lên, Hình Thượng Thiên gắt gao nắm roi ngựa, khó khăn mới khống chế mình không có chửi ầm lên, nói, "Còn không mau dẫn đường."
Lý Thành không chút nghĩ ngợi chạy phía trước dẫn đường, lại bị Hình Thượng Thiên lôi lên xe, hắn nói, "Ngươi ở đây cùng nương nương, ta đi trước." Nói xong nhảy khỏi xe, kéo một con ngựa, ngay cả bàn đạp cũng không cần trực tiếp phóng người lên, roi trên tay vung lên, con ngựa lao đi như một mũi tên, vài vị đại nội thị vệ phía sau do dự trong chốc lát, nhưng cũng đều lên ngựa, đi theo.
Cố Tương cố nén lấy nước mắt, để Lý Thành đánh xe chạy về Linh Khê cung, trong lòng lại nghĩ, về sau vô luận như thế nào cũng sẽ không rời đứa nhỏ nửa bước.
Lúc Hình Thượng Thiên về đến Linh Khê cung, nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, hắn cảm thấy giống như bị đao cắt, xuống ngựa liền phi thân vào trong điện.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, hoàng hậu chỉ vào Xuân Nha ôm đứa nhỏ không chịu buông tay chửi rủa, nói, "Ngươi bất quá là một nô tì, như thế nào dám lớn mật ngăn cản bản cung? Không muốn sống nữa sao?"
Xuân Nha quật cường không hé răng, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, Minh Huệ gắt gao nắm lấy tay Liễu Chi nhịn không được khóc, nói, "Hoàng tổ mẫu, đệ đệ còn nhỏ, không cần mang hắn đi."
Hình Thượng Thiên thấy một màn này, trong ánh mắt bốc lửa.
Hình Hân khóc nỉ non, tựa hồ muốn ngừng thở, hiển nhiên bị dọa không nhẹ, Minh Huệ cả người run run, cũng là cường chống nói chuyện, lau nước mắt một phen nói, "Hoàng tổ mẫu, nếu ngài muốn tìm người đến bồi, ta đi cùng ngài được không?"
Hoàng hậu âm trầm, nghiến răng nói, "Ta muốn ngươi làm cái gì? Chỉ là kẻ vô dụng." Nói tới đây quát cung nữ, "Còn không ôm tiểu hoàng tôn lại đây cho bản cung?"
Cung nữ nghe xong chỉ có thể kiên trì tiến lên, lại bỗng nhiên nghe được một quát, "Đều dừng tay!" Các cung nữ hoảng sợ, nhìn lại, lại nhìn thấy thái tử Hình Thượng Thiên cầm roi ngựa trên tay, dù mặc thường phục, cũng là không che giấu được uy nghiêm.
Hoàng hậu vốn cho rằng hôm nay thật đúng là cơ hội trời ban, hai kẻ kia không ở đây, ôm đứa nhỏ đi. Khi đó dù hoàng đế đến, chỉ cần khóc lóc om sòm lăn lộn, lão già kia áy náy nàng, nàng ôm đứa nhỏ không buông, hắn dám làm gì? Cũng không phải không có tiền lệ để đứa nhỏ cho hoàng tổ mẫu nuôi, ha ha, đến lúc đó tiểu hoàng tôn này là vật trong tay nàng.
Chỉ cần nàng nuôi đứa nhỏ này, thái tử tự nhiên sẽ khách khách khí khí với nàng, Hoàng Thượng cũng tự nhiên coi trọng nàng, chờ đứa nhỏ lớn tất nhiên chỉ biết có nàng.
Hoàng hậu tính toán rất tốt, lại không ngờ người của Linh Khê cung này ngoan cố không buông, đặc biệt cung nữ Xuân Nha bên cạnh Cố lương đệ, chết sống ôm chặt đứa nhỏ không chịu buông tay. Đúng lúc này, ai biết thế nhưng Hình Thượng Thiên chạy về.
Minh Huệ nhìn thấy Hình Thượng Thiên, nhịn không được khóc chạy qua, túm chân Hình Thượng Thiên nức nở nói, "Cha, hoàng tổ mẫu muốn ôm đệ đệ đi, đừng để bà mang đệ đệ đi được không?"
Hình Thượng Thiên ôm nữ nhi, khó khăn mới nhịn xuống phẫn nộ trong lòng, quay đầu nói với Xuân Nha, "Còn không ôm Hân nhi vào, khóc nỉ non như vậy giống bộ dáng gì nữa?"
Xuân Nha nghe xong như được đại xá, lên tiếng, liền ôm Hình Hân vào bên trong.
Hoàng hậu trơ mắt nhìn kế hoạch của mình ngâm nước nóng, trong lòng khó thở, chỉ vào Hình Thượng Thiên mắng, "Bản cung chính là muốn nuôi dưỡng tiểu hoàng tôn, ngươi liền đề phòng như vậy, thực là thái tử tốt Đại Kỳ chúng ta!" Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ thái tử tốt, tựa hồ châm chọc Hình Thượng Thiên bụng dạ hẹp hòi, " Thứ tử chính là thứ tử, không thể lên mặt bàn."
Hình Thượng Thiên nhìn chằm chằm hoàng hậu, ánh mắt lạnh lẽo, làm người ta sợ hãi, đang định nói chuyện, chợt nghe ngoài điện có tiếng quát to, "Rốt cuộc ai là thứ tử?"
Mọi người nhìn ngoài điện, trên mặt hoàng đế mang theo tức giận, Cố Tương đi theo phía sau. Nguyên lai Cố Tương đi đến một nửa liền nghĩ tới, theo bối phận Hình Thượng Thiên chỉ là thái tử, muốn ngăn hoàng hậu còn phải mời hoàng đế đến, vội vàng sửa lại lộ tuyến, trực tiếp đi tẩm điện của hoàng đế.
Hoàng hậu nhìn thấy hoàng đế giống như là chuột thấy mèo, lập tức liền bị dọa sắc mặt trắng bệch, nàng cúi đầu không dám nói lời nào.
Minh Huệ trong lòng Hình Thượng Thiên nhìn thấy hoàng đế, giãy người đòi xuống chạy đi qua, túm lấy ống tay áo hoàng đế thút tha thút thít, "Hoàng gia gia, ta rất sợ hãi."
Hoàng đế không còn tâm tư răn dạy hoàng hậu, vội vàng cúi xuống ôm Minh Huệ, lấy tay lau nước mắt của nàng, đau lòng nói, "Không sợ, không sợ, có hoàng gia gia."
Hoàng đế thấy Minh Huệ sợ hãi như vậy, trong lòng càng tức giận, đi đến trước mặt hoàng hậu nói, "Ngươi vừa rồi nói cái gì, có dám lặp lại lần nữa?"
Hoàng hậu lắp bắp, cuối cùng vẫn là cho rằng mình là cao nhất, "Hắn chỉ là thứ tử..." Lời này còn chưa nói xong, hoàng đế đã một chưởng đi qua, chỉ nghe một tiếng ba thanh thúy, hoàng hậu bụm mặt liền khóc lên.
"Ngươi còn có mặt mũi khóc? Xứng làm quốc mẫu Đại Kỳ sao!" Hoàng đế chỉ vào hoàng hậu nổi giận quát, " Lần trước trẫm đã nói với ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn sống, trẫm tự nhiên bảo hộ hậu vị của ngươi, vững vàng ổn thỏa, nhưng nếu ngươi tồn ý tưởng không tốt..." Nói xong, một chưởng đánh xuống bàn tròn, cái bàn liền "lên tiếng trả lời" vỡ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!