Cho tới bây giờ Cố Tương chưa từng cảm thấy mẹ ruột mình thương yêu mình, nàng ở nhà xếp thứ sáu, tổng cộng mười một huynh đệ tỷ muội, nếu nương nàng muốn quan tâm mỗi đứa một lần thì phải hỏi mười một lần, ai có thể kiên nhẫn đến vậy? Cho nên chỉ có lão đại và lão út, ở giữa bà muốn nhúng tay vào cũng không nổi, Cố Tương luôn cảm thấy mình chính là đứa nhỏ bị nuôi thả, không có người đau không có người yêu, vì vậy thời khắc mấu chốt liền không ai do dự đẩy nàng đi làm thiếp cho người ta.
Bất quá lúc này đi theo Liễu Chi học thêu, bỗng nhiên nàng có chút không quá tin tưởng, theo Liễu Chi nói từ lúc nàng ấy còn bé xíu đã bắt đầu học thêu, thêu sai sẽ bị đánh, Cố Tương nhớ lại thơ ấu của mình, tựa hồ mỗi ngày đều là vui chơi giải trí chơi đùa, năm đó bắt đầu học làm nữ hồng, nàng không kiên nhẫn nhất nhà, một đôi hài, ít nhất cần hơn hai nghìn mũi, nàng có thể làm năm trăm mũi đã cực hạn, kết quả mỗi lần đều là làm một nửa liền chạy mất, nương nàng nhìn theo lắc đầu, ánh mắt đều là yêu thương tươi cười, nhưng không có quở trách nàng.
Cố Tương nghi hoặc, nương nàng sủng nàng như vậy, coi như là thật sự thích mình đi? Nhưng rất nhanh ý niệm này đã bị phẫn nộ áp chế đi, bởi vì sự thật rành rành trước mặt, không có bán nàng cầu phú quý, nàng sao lại ở chỗ này?
"Di nương, nơi này phải là ba mũi."
Cố Tương ngẩng đầu, mắt thấy Liễu Chi ngồi ở đối diện thật cẩn thận nhắc nhở, nàng quyết tâm không nghĩ mấy chuyện vu vơ nữa, nếu đã không có đường lui, vậy thì cố gắng đi về phía trước.
Liễu Chi rất kiên nhẫn, như dạy học sinh tiểu học, cũng có lẽ lần trước nàng vắng vẻ làm cho Liễu Chi nhận thức được tình cảnh của mình, thái độ cung kính hơn trước kia rất nhiều, chính là quá cung kính..., làm cho người ta nhìn không ra lòng của nàng ta.
Qua một hồi lâu, Cố Tương rốt cục hoàn thành túi hương đầu tiên của mình, nhưng mà..., vốn thêu phong lan nhưng giờ thấy thế nào cũng chỉ thấy mấy hàng chỉ đen? Một chút linh khí đều không có, "Di nương, châm pháp này là có chút khó, lúc trước nô tỳ cũng phải học thật lâu."Liễu Chi thấy Cố Tương nhìn chằm chằm bức tranh thêu của mình đến ngẩn người, vội vàng an ủi.
Nói đến lanh lợi, chỉ cần Liễu Chi chịu làm tuyệt đối giỏi hơn Phương Viên, ngươi nhìn một cái, nhìn nàng thêu như bị chó cắn thế nhưng còn an ủi như vậy..., nếu để Phương Viên nói, miệng chỉ biết ăn ngay nói thật, di nương, ngài vẫn là đừng học thêu!!!
Cố Tương thật cố gắng học, nhưng vì sao châm trong tay người khác linh hoạt như là có sinh mệnh, đến trong tay nàng liền biến ngốc như vậy? A a a, này không khoa học!
Lúc Hình Thượng Thiên vào nhà vừa vặn nhìn thấy trong tay Cố Tương cầm một túi hương ngẩn người, hắn đi qua, nhịn không được cau mày nói, "Không có việc gì thêu cỏ dại làm gì?" Kết quả thế nhưng Cố Tương vô hạn u oán nhìn hắn nói, "Lục gia, đây là phong lan."
Hình Thượng Thiên dừng chải tóc, trầm mặc phân phó Phương Viên, "Dọn cơm đi."
Lần đầu tiên Cố Tương cảm thấy có cảm giác nuốt không trôi, không làm nữ hồng, làm cách nào giành hảo cảm trước mặt Uông thị? Không có hảo cảm về sau sống như thế nào? Chẳng lẽ trông cậy vào nam nhân bên người này? Hiển nhiên không thể, dựa theo hậu trường nhà mẹ đẻ Uông thị kia, nếu Uông thị muốn nàng chết, hiển nhiên là chuyện dễ dàng.
Có lẽ là ánh mắt u oán của Cố Tương quá mãnh liệt, Hình Thượng Thiên phỏng chừng chịu không được, hắn gắp miếng cá cho Cố Tương nói, "Ăn nhiều một chút."
"Ừm."Cố Tương u oán ăn cá, u oán ăn sạch bát cơm, lại dưới tâm tình u oán thêm một chén cơm nữa..., sau đó u oán đến hừng đông hôm sau.
Buổi sáng hôm sau, Cố Tương giúp đỡ Hình Thượng Thiên mặc quần áo, từ lúc được Trịnh ma ma huấn luyện ma quỷ, Cố Tương rất nhanh nắm giữ hết thảy bản lĩnh hầu hạ người, cho nên, mỗi ngày đều phải tận lực thể hiện.
Hôm nay Hình Thượng Thiên mặc cẩm bào màu vàng nhạt như ánh trăng, bên ngoài lại khoác thêm áo choàng màu lam, nhìn so bình thường thiếu chút sắc bén hơn một ít khí chất tao nhã tuấn tú, gió mát thổi qua, cẩm bào bay bay, miễn bàn có bao nhiêu tuấn lãng, Cố Tương nghĩ, quả thật là soái ca, mặc thế nào cũng đẹp, hoàn toàn chính là hàng mẫu!
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương cơ hồ nhìn mình chảy nước miếng, ánh mắt ấm áp, mang đai lưng xong liền nói với Cố Tương, "Túi hương hay mang có chút cũ rồi, hương vị cũng tan chút, đổi cái khác đi."
Cố Tương mơ màng, nghĩ rằng không có khả năng, hương vị này còn nồng như vậy..., cổ đại muỗi rất nhiều, cây cối tươi tốt, cho nên cổ nhân đều thích mang túi hương bên người, bình thường hạ nhân không dám sai sót, lại nói, gì đó trên người Hình Thượng Thiên cơ hồ đều là Uông thị xử lý, áo lót tiết khố đến đai lưng túi hương, từng thứ đều được kiểm tra cẩn thận, làm sao có thể xuất hiện lỗi?
Nhìn biểu tình Cố Tương ngẩn người, Hình Thượng Thiên thật giận người này không tranh, nghiêm mặt, cứng rắn nói, " Hôm qua không phải ngươi vừa làm một cái?"
"A!" Cố Tương rốt cục lấy lại tinh thần.
Cho nên, một ngày này lúc Hình Thượng Thiên rời khỏi Hà Hoa viện, trên đai lưng thêm một túi hương thêu cỏ dại.
Trên mặt nữ hồng không thể kiếm hảo cảm, tinh thần Cố Tương rất sa sút, bất quá nàng phát hiện tuy rằng nữ hồng của nàng luôn bị Phương Viên nói không ngóc đầu lên nổi, nhưng là người nào đó vẫn rất cổ động, vô luận nàng thêu uyên ương thành con vịt cũng tốt, thêu con hổ thành con chó nhỏ cũng tốt, căn bản không thèm để ý đều mang bên người.
Người này không phải ai khác đúng là Hình Thượng Thiên.
Có buổi tối Chiêu Trữ thu hồi túi hương đi thay hương liệu, kết quả nhìn hình thêu trên túi hương không giống chó, không giống trâu, không giống sư tử, hắn nghĩ nát đầu cũng không rõ, nhịn không được hỏi, lão đại, đây là cái gì.
Hình Thượng Thiên bình tĩnh chỉ điểm cho Chiêu Trữ biết là người nào làm, hồi đáp, vừa mới bắt đầu Cố di nương định thêu chó cho ta, sau phát hiện thêu chó không tốt, liền đổi thành trâu..., kết quả thêu đến thân trâu lại không được, lại thay đổi sư tử, ừ..., cuối cùng chính là thành phẩm này.
Chiêu Trữ dại ra một lúc lâu, thật sự là không biết nói như thế nào, cuối cùng vẫn là nhịn không được ấm ức nói, sao ngài có thể mang loại này ở trên người? Ngài là thân phận gì!!
Trong mắt Chiêu Trữ, Hình Thượng Thiên là thần tượng của hắn, là mặt trời của hắn, không có gì có thể so sánh.
Hình Thượng Thiên tự nhiên sẽ không giải thích với một người hầu, vừa quay đầu liền ngủ, bất quá Chiêu Trữ vạn năng vẫn là hỏi thăm ra được, nghe nói, Cố di nương vì thêu túi hương cho Hình Thượng Thiên cố gắng học nữ hồng, đáng tiếc nàng không có thiên phú, thêu không tốt lắm, Hình Thượng Thiên vốn không nghĩ mang, nhưng Cố di nương khổ sở mấy buổi tối không ngủ, Hình Thượng Thiên nhìn thấy đáng thương liền nhận.
Chiêu Trữ nghe xong liền trợn tròn mắt, Cố di nương mất ngủ? Một bữa có thể ăn hai chén, ánh mắt quay tròn quét ngang một bàn đồ ăn không nói, gương mặt nộn nộn, cười rộ lên miễn bàn có bao nhiêu sáng lạn, vị đó mất ngủ?
Bất quá lời này Chiêu Trữ không dám nói ra, chỉ có thể rầu rĩ nghẹn trong bụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!