Chương 6: (Vô Đề)

Cả hội trường im lặng một cách quỷ dị, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng cười.

Thế mà lại là Tần Gia Mộc?

Thực ra Tần Gia Mộc chỉ nghĩ, vừa hôm qua Lưu Dĩ Vân còn ỡm ờ với một bà chị sexy, hôm nay lại nói thích kiểu con gái ngoan hiền, hiểu chuyện.

Không phải là đa nhân cách thì là gì?

Sáng một kiểu, tối một kiểu.

"Bạn sinh viên kia, em vừa cười gì vậy?

- Lưu Dĩ Vân vẫn giữ chừng mực mà hỏi Tần Gia Mộc.

Tần Gia Mộc đứng dậy, đương nhiên là cậu sẽ không dám nói chuyện hôm qua mình nhìn thấy rồi.

Ánh mắt kh ủng bố dưới nụ cười mỉm kia, sao cậu dám nói cho được.

"À, thưa giáo sư, chả là em đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười thôi.

"

"Ồ, vậy em có thể cho mọi người biết câu chuyện đó là gì được không?"

- Lưu Dĩ Vân tỏ vẻ khá hứng thú.

Tần Gia Mộc liền nghĩ tới một câu chuyện ngắn cậu nghe được.

"À thì, chuyện kể rằng có một quả bóng bay.

Một hôm, nó bị ốm.

Sau nhiều ngày ốm không khỏi, nó quyết định đi châm cứu.

" ( mấy bồ hỉu câu chuyện hông dị?)

"Hết rồi ạ.

"

Cả hội trường lại im lặng.

Chỉ có Lưu Dĩ Vân trên kia là bật cười.

Tưởng tượng được không, một cái hội trường rộng lớn, chỉ có một người cười, kinh dị biết nhường nào.

"Câu chuyện rất thú vị.

"

Tần Gia Mộc ngây ngô nói: "Thú vị đúng không ạ? Đấy mà, em cũng nói là buồn cười rồi mà bạn em nghe xong nó kêu em nhạt nhẽo.

"

"Hóa ra thầy cũng giống em.

"

Lam Tinh Hải ở bên cạnh húych Tần Gia Mộc như điên, thằng này đúng liều mà, dám chê giáo sư nhạt nhẽo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!