Tần Gia Mộc ngây ngốc: Hả?
Từ Minh Húc nhìn cậu vài giây, sau đó thở dài, buông tay cậu ra:
"Thôi, không có gì đâu!"
Đợi đến khi Từ Minh Húc khởi động xe rồi, Tần Gia Mộc mới load được câu nói vừa rồi của anh.
Thế là sao?
Từ Minh Húc cũng thích cậu ư?
Thế giới này bị loạn rồi ư?
Tần Gia Mộc vẫn chưa thể tin được, cậu vào nhà, lên giường nằm rồi vẫn ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nhìn sang túi bánh ngô chiên nóng hổi, lại ngồi dậy ăn.
Cho đến khi điện thoại lại reo một lần nữa thì cậu mới chợt tỉnh, thoát khỏi dòng trạng thái vừa rồi.
Thế nhưng nghe điện thoại xong, cậu lại bị lag một lần nữa.
Người gọi đến là Lưu Dĩ Vân.
Cậu vừa nghe máy, hắn đã nói: Tôi thích em.
Tần Gia Mộc:...!!!
Lưu Dĩ Vân:
"Nhưng em không cần trả lời tôi vội, tôi sẵn sàng đợi em."
Sau đó trực tiếp cúp máy.
Cậu quyết định kêu Lam Tinh Hải dậy để tâm sự, kết quả là tâm sự đến nửa đêm, bên kia Lam Tinh Hải bị người yêu cậu cưỡng chế đi ngủ thì Tần Gia Mộc mới chịu tắt máy.
Tâm sự xong thì thoải mái hơn đôi chút, Lam Tinh Hải đối với việc một lúc cậu yêu mấy người cũng không tỏ vẻ bất ngờ hay gì, cũng không ngạc nhiên khi Tần Gia Mộc có nhiều người thích như vậy.
Tần Gia Mộc yên tâm đi ngủ, đúng ha, một người thích một người vốn là chuyện bình thường trên thế giới này, hai người kia cùng thích cậu thì cũng có làm sao đâu.....
Sáng hôm sau không có tiết nên Tần Gia Mộc ngủ đến trưa mới dậy, là bị Tần Vũ Chi gọi dậy.
Cậu nằm trên giường, còn đang ngái ngủ thì Tần Vũ Chi đã kéo rèm cửa sổ ra rồi hét vào tai cậu.
Bà chị này của cậu vẫn luôn mạnh bạo như vậy.
Sao đấy?
- Tần Gia Mộc mơ màng hỏi.
"Mày dậy ngay cho chị. Chị có việc muốn nói đây!"
Tần Gia Mộc quay người vào trong: Thì nói đi.
Tần Vũ Chi dứt khoát kéo tay cậu dậy.
"Không được, phải ngồi dậy mới nói được."
Tần Gia Mộc nhăn mặt, mắt nheo lại vì ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, sau đó ngồi dậy.
Cậu vò vò tóc mình, vươn vai cho tỉnh táo rồi nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!