Tần Duệ nhìn ta mấy lần, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
Ta thầm đảo mắt trong lòng.
Lão tử kiếp trước làm nam nhân, đến c.h.ế. t vẫn là xử nam, nữ nhân còn chẳng thích, chẳng lẽ bây giờ lại thích nam nhân?
Đừng nhìn ta như vậy, ghê tởm muốn chết.
Tần Duệ quay sang nhìn Từ Thúy Hoa, nàng ta cúi đầu e lệ, dáng vẻ như đóa hoa lê run rẩy trong gió, không biết làm sao.
Hắn lại thở dài:
"Là trẫm sai, là trẫm không đúng.
Lẽ ra nên đến gặp Hiền phi, lại nửa đường ghé qua chỗ Hoa nhi. Hoa nhi mới nhập cung, vẫn còn non nớt, trẫm đã quá nuông chiều nàng ấy.
Vậy đi, từ nay về sau, như lời Hiền phi nói, nếu có ai vì tranh sủng mà giữa đường cướp trẫm đi, nhất định phải nghiêm trị.
"Nói xong, hắn đặc biệt liếc nhìn ta."Hiền phi, nàng nghĩ nên trừng phạt thế nào?Ta thản nhiên đáp:Khải bẩm bệ hạ, thần thiếp cho rằng, bất luận là ai dám quấy nhiễu bệ hạ, thì cứ để nàng ta quỳ ngay tại chỗ mình cướp người, vào chính ngọ, quỳ trọn một canh giờ."
Thực ra ta còn muốn nói thêm, tốt nhất là phải đội ba viên gạch xanh lên đầu, mỗi viên dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi, đầu gối đặt lên đá vụn cao ba ngón tay.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nữ nhân yếu đuối, nếu thật sự quỳ đến hỏng chân, Tần Duệ lại trách ta thì sao?
Nên thôi vậy.
Sắc mặt Từ Thúy Hoa tái nhợt.
Hoàng thượng…
Nàng ta không nhịn được, cất giọng yếu ớt.
Tần Duệ ho khẽ một tiếng:
"Hiền phi nói rất đúng, từ nay về sau, cứ theo đó mà thực thi, những chuyện trước đây thì thôi bỏ qua."
Từ Thúy Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhưng ta lại quỳ xuống:
"Bệ hạ, hoàng hậu nương nương mới là chủ nhân của hậu cung, thần thiếp chỉ là nói lên suy nghĩ của riêng mình. Đã liên quan đến cung quy, bệ hạ vẫn nên thương nghị với hoàng hậu nương nương trước rồi hãy quyết định."
Tần Duệ không ngờ ta lại nói vậy, thoáng chút bối rối, nhìn Hạ Cẩm Bình một cái.
Hạ Cẩm Bình chẳng thèm nhìn Tần Duệ, chỉ cười cười nói:
"Ngọc Xích muội muội vừa xinh đẹp, lại biết nói chuyện, ta rất thích. Một lát nữa, muội muội ở lại trò chuyện với ta một chút."
Tần Duệ có hơi khó xử, chỉ nói một câu quốc sự bận rộn, rồi rời đi.
Quách Lệ phi mặt mày khó chịu, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Từ Thúy Hoa liếc ta một cái, như thể bị dọa đến mức rụt đuôi chạy mất.
Hạ Cẩm Bình cười tủm tỉm nhìn ta, hỏi:
"Chỉ phải quỳ thôi sao? Hình phạt này thật vô vị, dường như thiếu đi chút gì đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!