Chương 33: (Vô Đề)

Ta thở dài.

Nàng ta từng thích cười, có giai đoạn không còn cười nữa, về sau nghe theo lời chỉ dạy của ta, giả bộ vui vẻ để phục sủng, giờ lại chẳng còn được sủng ái, thế mà chẳng có việc gì lại chạy đến cung ta kể chuyện cười.

"Doanh Phi, ngươi không sợ bản cung sao?"

"Không sợ, thần thiếp không đáng để nương nương ra tay."

Nàng ta rất thích quấn lấy ta.

Ta thấy nàng ta nhiều lời quá mức.

Vẫn là thích Mạnh Hiền Nhã hơn, lúc thì nhăn mặt với ta, lúc thì bày ra vẻ dỗi hờn, khiến lòng người ngứa ngáy.

Kiếp này, ta rốt cuộc cũng có điều hối tiếc, kiếp trước sống đến c.h.ế. t vẫn là xử nam, bây giờ mới phát hiện ra nữ nhân thật thơm thật mềm.

Ta đã bị cảm hóa rồi, sa đọa rồi.

Nữ nhân, ôi những nữ nhân đáng yêu, thật đáng tiếc, ta cũng là một nữ nhân...

Dư Chiêu Nghi muốn g.i.ế. c Tần Duệ, đưa con trai mình lên ngôi, để Bảo Quốc Công làm nhiếp chính vương, rồi thả Huệ Quý Phi trong lãnh cung ra.

Kế hoạch không tồi, chỉ là mọi chi tiết đều đã lọt vào tai ta, không còn cách nào khác, toàn hậu cung đều là tai mắt của ta.

Tần Duệ lại hoàn toàn không hay biết, ta đã khiến hậu cung trở nên quá quy củ, hắn quá hài lòng với ta, tự cho rằng ta hết lòng yêu hắn, vì thế sinh ra sự lơ là, mất cảnh giác.

"Dư Chiêu Nghi sao lại nghĩ quẩn như vậy, lòng dạ sao mà tham đến thế, nhất định phải làm thái hậu sao? Làm thái hậu rất mệt mỏi, thái hậu trước đây cũng là bị đủ loại chính vụ làm cho kiệt sức mà chết."

Tào Quý Phi vừa nhai bánh đào hoa vừa nhận xét, gương mặt càng ngày càng tròn trịa.

"Đúng thế, rảnh rỗi thì chơi bài là được rồi, cần gì phải mưu phản? Hoàng hậu nương nương, mau nghĩ cách g.i.ế. c nàng ta đi."

Lưu Chiêu Nghi cũng không hiểu nổi.

Dư Chiêu Nghi chắc hẳn không biết, toàn bộ phi tần hậu cung gần như đều biết mưu đồ của nàng ta, và ai nấy đều đang chờ ta ra tay giải quyết.

Rồi tất cả lại tiếp tục sống những ngày yên ổn.

Ta thấy bực bội.

Kiếp trước, ta chỉ cần làm bẩn tay vì hoàng thượng, tại sao kiếp này còn phải dọn dẹp tàn cục cho đám nữ nhân lắm điều này?!

La Vân kiên định nhìn ta:

Hồng Trần Vô Định

"Hoàng hậu nương nương, tất cả trông cậy vào người."

Cứ như ta là chỗ dựa vững chắc duy nhất của nhóm nữ nhân này vậy.

Nguyệt Phi run rẩy giơ tay lên:

"Hoàng hậu nương nương…"

Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Ta hỏi:

"Nguyệt Phi có suy nghĩ gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!