Một lát sau, có người tới báo, Từ Thúy Hoa đã bị nắng làm ngất xỉu.
Đúng là chẳng chịu nổi dày vò.
Ta đã nể mặt hoàng đế, tiết chế rất nhiều rồi, ta vốn định bắt nàng ta bóc chín trăm chín mươi chín hạt sen, bóc đến mức mười ngón tay chuột rút.
Mà ta khiến sủng phi của Tần Duệ ngất vì nắng, hắn liền tới ngủ lại tẩm cung của ta.
Ta có chút hối hận, thật không đáng.
Hắn nhìn ta đầy tà ý, cười nhạt:
"Đúng là hoa hồng có gai, dù bị nàng đ.â. m một chút, trẫm cũng muốn ôm vào lòng."
Phi, đồ bi3n thái!
Ta cố gắng nhịn ghê tởm, làm bộ thục nữ, giọng điệu dịu dàng:
"Thần thiếp chẳng phải đã ở trong lòng bệ hạ rồi sao?"
Tần Duệ áp sát lại, c.h.ế. t tiệt…
Thật đúng là địa ngục!
May mắn thay, ngày hôm sau, Từ Chiêu Nghi khóc lóc lôi kéo hoàng đế về cung của nàng ta.
Sau một tháng đóng cửa sám hối, Quách Lệ Phi cũng biết rằng trong cung sủng phi nhất là Từ Thúy Hoa.
Nhưng nàng ta vẫn ghét cay ghét đắng ta.
"Thật không hiểu nổi, vì sao Lệ Phi chỉ nhằm vào ta?"
Thái giám tổng quản của ta, Tiểu Thuận Tử, đi nghe ngóng.
Dù thời gian không dài, nhưng trong cung của ta, người người đều tuyệt đối trung thành.
Không trung thành cũng không dám tạo phản.
Sợ mà, ta cũng đâu làm gì, nhưng ai cũng sợ ta.
Có lẽ bởi vì, ta có thể nhìn thấu ai có ý đồ xấu, hoặc bởi vì những hình phạt không đổ m.á. u của ta.
Ta không đánh, cũng không mắng.
Chẳng hạn, nếu có tên thái giám nào ôm lòng bất chính, ta chỉ cần vẽ một vòng tròn trên đất, bắt hắn đứng yên bên trong, không được cử động.
Đứng lâu quá, đầu gối hắn sẽ hỏng.
Cả hậu cung đều biết, ta là người nhẫn tâm tàn độc.
Nhưng đôi khi, nếu ta muốn ban thưởng cho ai, ta cũng rất hào phóng.
Không nhân từ, không mềm lòng, nhưng ra tay rộng rãi, khiến hạ nhân tận tâm tận lực mà trung thành.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
10
Tiểu Thuận Tử báo tin rất nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!