"Mẹ, dậy đi!"
Người mẹ trẻ mở mắt trên giường: "Tiểu Nặc? Sao con dậy sớm thế... Mấy giờ rồi..." Vừa với tay lấy điện thoại xem: "Mới có năm giờ thôi mà! Bình thường đi học con toàn ngủ nướng còn gì?"
Cô bé tóc ngắn ngang tai đứng bên cửa, nắm chặt tay, nhảy cẫng lên: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Hôm nay phải lên đảo! Không thì muộn mất!"
"Còn sớm mà, không muộn đâu." Người mẹ vừa nói, vừa xuống giường: "Muốn ăn gì vào buổi sáng? Ăn xong mẹ đưa con ra sân bay."
"Gì cũng được!" Hiển nhiên là đầu óc cô bé đã không còn ở đây nữa
Giờ tập trung là tám giờ, có lẽ họ đến hơi sớm. Nhưng khi đến sân bay, địa điểm hẹn tập trung đã có không ít phụ huynh nắm tay con gái mình đứng chờ.
Người mẹ nhẹ nhàng đẩy vai Tiểu Nặc: "Đừng ngại ngùng, đi đi."
Rồi quay sang hỏi nhân viên phụ trách tập hợp: "Toàn là trẻ con chưa đến mười tuổi, có đảm bảo an toàn không?"
"Chị yên tâm, lúc ký hợp đồng chắc chị cũng đã đọc kỹ rồi, studio du lịch của chúng tôi trực thuộc studio của Hứa Tịch Ngôn, toàn quyền phụ trách các hoạt động tham quan trên đảo cho trẻ từ bảy đến mười hai tuổi. Không chỉ có giáo viên dày dạn kinh nghiệm dẫn đoàn, mà còn có đội ngũ y tế chuyên nghiệp túc trực, có thể ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp."
"Nói thì là thế... giấy tờ anh trai tôi cũng xem qua rồi..." Người mẹ hơi lộ vẻ do dự nhưng vẫn cười: "Nhưng hoàn toàn miễn phí, thật sự khiến người ta khó mà tin được."
Nhân viên mỉm cười: "Các bé đều là những đứa trẻ được cổ tích chọn trúng mà."
"Đúng là như trong cổ tích à?" Người mẹ cảm thán. Dù sao thì giấy tờ của studio cũng đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì, lại còn hỏi thăm các phụ huynh từng cho con đi tham quan đảo, đều nói rất an toàn.
Trong số các bé gái học dương cầm ở Hải Thành, lan truyền một câu chuyện cổ tích——
Nếu thật lòng yêu thích dương cầm, thì sẽ nhận được một bức thư mời thần bí, được đặt chân lên một hòn đảo kỳ ảo, nơi đó có phép màu không ai ngờ tới.
Những bé chưa từng đến đảo háo hức hỏi: "Phép màu là gì cơ? Giống cái hang thỏ của Alice ấy à? Người sẽ to ra nhỏ lại à? Thời gian sẽ ngừng trôi à? Có thỏ biết nói và mèo biết bay không?"
Những bé từng được đi thì đắc ý: "Bí mật! Đợi đến khi các cậu đủ may mắn mà được đến đó thì sẽ biết thôi."
"Sao chỉ có con gái mới được lên đảo Phép Màu thế?"
"Bởi vì vị thần cổ tích thích con gái hơn mà!"
Cuối cùng cũng đến lúc lên đảo. Tiểu Nặc vốn tính cách hướng nội, trong đoàn này chẳng có bạn học nào quen, lên máy bay rồi chỉ thu mình ngồi ở ghế bên cửa sổ.
"Cậu tên gì vậy?" Cô bé bên cạnh lại rất hoạt bát, có mái tóc xoăn tự nhiên.
"Tiểu Nặc. Còn cậu?"
"Mình là Y Y. Cậu nhận được thư mời thế nào thế?"
"Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, mẹ mình mỗi tuần đều đưa mình đi học dương cầm bằng xe buýt..." Tiểu Nặc nghĩ lại: "À đúng rồi, có lần mẹ đưa mình đi dạo phố, mình thấy một cây dương cầm trưng bày trong trung tâm thương mại liền đánh thử vài khúc, cái đó có tính không nhỉ? Sau đó không lâu mình đã nhận được thư mời rồi. Còn cậu?"
"Mình á?" Y Y cười: "Còn lạ hơn, mình vẽ phím đàn dương cầm trên bìa carton, dạy cô bé nhà bán trái cây gần nhà chơi. Cô bé thấy dương cầm thú vị, nhưng nhà không có tiền mua."
"Ừ, thật kỳ lạ."
Chuyến bay kéo dài vài tiếng, đủ để hai cô bé chưa tròn mười tuổi từ xa lạ thành bạn bè. Hoặc nói đúng hơn, là đủ để các bé làm bạn, cùng ăn suất ăn dành cho trẻ em trên máy bay, rồi cùng nhau xem một tập 《SpongeBob》, sau đó lăn ra ngủ say sưa.
Cho đến khi giáo viên dẫn đoàn đến gọi: "Sắp tới nơi rồi đấy nhé."
Máy bay ổn định hạ cánh, màng nhĩ và dây thần kinh của bọn trẻ vốn mẫn cảm, nên thay vì đi thủy phi cơ đến đảo riêng, họ chuyển sang đi tàu cao tốc mang tên "Fairy Tale".
Bọt tung tóe trên nền biển xanh ngắt, từ xa đã thấp thoáng thấy hòn đảo có hình dáng giống trái tim, lũ trẻ bắt đầu phấn khích: "Phép màu là gì vậy nhỉ?"
Xuống tàu và đặt chân lên đảo, mắt ai nấy đều mở to tròn xoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!