"Chào mừng đến với hòn đảo của cậu."
Bách Huệ Trân ngạc nhiên: "Sao thế Tịch Ngôn, cháu muốn giới thiệu đối tượng cho con bé à?"
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười liếc nhìn Văn Nhiễm.
"Càng nói càng không đâu vô đâu" Văn Nhiễm ngắt lời bà Bách: "Con đã nói rồi, con không muốn xem mắt, con tự tìm."
"Con tìm gì mà tìm? Con từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, một chút dấu hiệu yêu sớm cũng không có. Mạn Tư còn có mối tình đầu, còn con thì sao? Con tìm kiểu gì chứ?"
"Thì con cũng có cách của riêng con mà." Văn Nhiễm cầm chén cơm.
"Khá tự tin đó."
Cơm nước xong, vất vả lắm mới tiễn được Bách Huệ Trân về, Văn Nhiễm quay lại, liền bắt gặp ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn với đuôi mắt cong lên.
Văn Nhiễm khẽ ho một tiếng, gọi F1: "Lại đây, cắt móng tay."
Vừa nghe xong, F1 quay đầu bỏ chạy.
Hứa Tịch Ngôn đứng dậy khỏi sofa, một tay tóm gọn F1, giữ lấy phần thịt mềm mềm của nó đưa đến trước mặt Văn Nhiễm.
F1 bất mãn kêu lên: "Meo meo!"
Hai người ngồi đối diện nhau trên tấm thảm lông, Văn Nhiễm giả vờ như không hề để ý ánh nhìn của Hứa Tịch Ngôn, chăm chú cắt móng cho F1.
Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn lên tiếng: "Yêu cầu cũng cao thật đấy."
Văn Nhiễm không ngẩng đầu, lông mi khẽ rung: "Thì đúng mà."
"Với những yêu cầu như vậy, trên thế giới này có mấy người đáp ứng được?"
Văn Nhiễm xoa nhẹ bàn chân F1, vẫn không ngẩng lên: "Không cần nhiều, một người là đủ rồi."
Hứa Tịch Ngôn bật cười, Văn Nhiễm lại im lặng.
Nhưng ngay cả F1 cũng có thể cảm nhận được, trong căn phòng khách nhỏ chỉ vài mét vuông này, đang chảy ra một bầu không khí đặc quánh như mật ong. Nó nhìn Văn Nhiễm, lại nhìn Hứa Tịch Ngôn, hoàn toàn không hiểu hai người lớn này đang nói gì.
Văn Nhiễm nói: "Xong rồi." Hứa Tịch Ngôn thả tay, F1 lập tức nhảy xuống đất bỏ chạy.
Hứa Tịch Ngôn nghiêng người ra sau, chống hai bàn tay xuống thảm lông, duỗi thẳng hai chân.
Cô đúng là không sợ lạnh. Văn Nhiễm đã bắt đầu mang vớ len, cô vẫn mặc quần jean hở mắt cá chân, làn da trắng mịn lộ ra, chạm nhẹ vào đầu gối Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm: "Làm gì đấy?"
"Cô Văn." Hứa Tịch Ngôn hơi híp mắt: "Cậu là một kẻ đầy tham vọng."
Văn Nhiễm vốn là người hướng nội, khi đối mặt với người khác thường cúi đầu, nhưng lần này nàng lại nhìn thẳng vào Hứa Tịch Ngôn: "Đúng vậy."
Hứa Tịch Ngôn ngồi thẳng dậy, một tay áp lòng bàn tay vào má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tim Văn Nhiễm lỡ mất một nhịp.
Hàng mi dày của Hứa Tịch Ngôn khẽ cụp xuống, nàng lo Hứa Tịch Ngôn sẽ lấy mấy lời của bà Bách ra để trêu chọc nàng, cũng lo Hứa Tịch Ngôn sẽ nói gì đó nghiêm túc hơn nữa.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn không nói gì thêm, đề tài cũng theo đó mà nhẹ nhàng trôi qua.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, mùa đông dần đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!