Hứa Tịch Ngôn đứng ở cửa lớp Hai gọi vào
Kết thúc giờ tự học buổi tối, Văn Nhiễm cùng Đào Mạn Tư rời khỏi lớp học.
Bóng tối bao trùm sân trường, điều này không chỉ đơn thuần là màn đêm buông xuống, ánh đèn đường giống như những người gác đêm trầm mặc không bao giờ đủ sáng. Mà còn bởi vì Văn Nhiễm biết Hứa Tịch Ngôn không tham gia giờ tự học buổi tối, cho nên trong lòng cũng vơi đi thứ cảm giác vừa căng thẳng vừa mong đợi kia.
Bước chân trong sân trường không còn giống trò chơi dò mìn nữa, không cần phải lo sợ sẽ bất ngờ gặp phải quả mìn mang tên Hứa Tịch Ngôn ở đâu đó, khiến một tiếng "thịch" dữ dội vang lên từ trái tim nàng.
Hai người cùng đi đến bãi giữ xe để lấy xe, lại cùng nhau đẩy đi một đoạn, Văn Nhiễm nói: "Cậu cứ đạp xe về trước đi."
"Cậu định làm gì thế?"
"Thầy quản lý phòng đàn nói, thẻ ra vào sẽ dùng suốt cả năm, khuyên bọn mình nên đi ép nhựa ở tiệm in."
"Cậu mua cái bao đựng thẻ không tiện hơn à?"
Văn Nhiễm suy nghĩ một lúc: "Thôi cứ ép nhựa thì hơn."
"Thế thì mình đi trước nha." Đào Mạn Tư leo lên xe, vẫy tay với bạn thân: "Mai gặp."
"Ừ, mai gặp."
Văn Nhiễm tự mình dắt xe, đi đến trước tiệm in đang kinh doanh phát đạt, nàng chống chân xe xuống. Ban đầu nàng còn lười không muốn khóa xe, sau nghĩ lại vẫn thấy cẩn thận vẫn hơn, liền khóa lại.
Bước vào tiệm in.
Ngày đầu tiên của năm học, đủ thứ cần in ấn hay photocopy, nên dễ dàng nghe thấy tiếng máy in và máy photocopy kêu cọt kẹt, trong không khí thoang thoảng mùi mực in, việc xếp hàng của nàng trở thành một khoảng thời gian thong thả, nàng có thể lấy thẻ ra, cẩn thận xem lại một lượt.
Dòng đầu tiên là "Khối Ba lớp (2)", chữ "Ba" viết hoa và số "2" viết bằng số Ả Rập do thầy quản lý viết, may mà nét bút đơn giản, cũng không nhận ra gì đặc biệt.
*Trong truyện không dùng hệ thống phân chia lớp như ở Việt Nam, chỉ dùng khối một, hai, ba trung học, mình đã thay bằng 10, 11, 12 cho quen thuộc. Khối Ba lớp (2) có thể hiểu là lớp 12/2. Nhưng mình không biết số 3 (2) có ý nghĩa gì không, nên mình để theo raw nha.
Dòng thứ hai là ô điền họ tên, là nét bút do chính tay Hứa Tịch Ngôn viết.
Văn Nhiễm lại dùng ánh mắt đồ theo từng nét của hai chữ đó. Nghĩ cũng lạ, hình như đây là lần đầu tiên nàng đếm số nét, thì ra chữ "Văn/" có chín nét, chữ "Nhiễm/" cũng có chín nét.
Trước đây hồi cấp hai, mọi người trong lớp từng chơi trò đếm số nét để đoán xem hai người có hợp nhau không, Văn Nhiễm chưa bao giờ đếm thử nét trong tên mình.
Lúc này đến lượt nàng, ông chủ tiệm in hỏi với vẻ xã giao: "Làm gì đấy?"
Văn Nhiễm đưa thẻ ra: "Ép nhựa ạ."
"Cháu mua cái túi đựng thẻ chẳng phải tiện hơn sao?" Ý kiến của ông chủ giống hệt Đào Mạn Tư: "Ép thế này còn mắc hơn."
"Không sao đâu, vẫn là ép đi ạ."
Hai chữ Hán tình cờ có số nét giống nhau, đều là chín, được niêm phong lại bên trong.
Nhận tấm thẻ vừa mới ép xong, viền ngoài còn âm ấm, Văn Nhiễm đưa đầu ngón tay chạm vào, trong lòng nổi lên một ý nghĩ quá mức viễn vông: Tấm thẻ đã được ép nhựa này giống như một viên hổ phách nhỏ xíu.
Thời gian được niêm phong lại, lưu giữ ký ức Hứa Tịch Ngôn đã viết tên nàng.
Từ nay về sau mỗi lần ra vào phòng nhạc, liệu nàng có thấy việc luyện dương cầm dễ chịu hơn đôi chút không.
******
Văn Nhiễm đạp xe về nhà, Bách Huệ Trân ra tận cửa đón: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay về trễ tám phút đó nha?"
Văn Nhiễm tháo ba lô xuống: "Con làm thẻ vào phòng nhạc, phải mang ra tiệm in ép nhựa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!