Chương 8: Yêu đương

Hai cậu rõ ràng đều là con gái

Bề ngoài Văn Nhiễm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét: Rõ ràng là Hứa Tịch Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sao Đào Mạn Tư lại kêu mình nhìn Hứa Tịch Ngôn chứ!

Nghĩ lại, người qua lại hành lang bên ngoài nhiều như vậy, ai cũng có thể nhìn thấy, thật ra chẳng ai lọt được vào ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn.

Không phải có ý rằng Hứa Tịch Ngôn bất lịch sự, mà là thiếu nữ áo đen trưởng thành hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa. Cô ngồi giữa những bộ đồng phục trắng tinh tề chỉnh, ánh mắt như mang theo tâm sự, trôi dạt về nơi rất xa.

Thậm chí Văn Nhiễm cũng không dám chắc, nụ cười vừa rồi của Hứa Tịch Ngôn là vì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng ngoài cửa sổ, hay chỉ vì cây bút trong tay không biết thế nào lại rơi xuống bàn, nên vô thức nhếch môi một chút.

Chắc là lý do sau.

Bởi vì Đào Mạn Tư nói: "Hình như không ai dám bắt chuyện với cậu ấy cả."

"Sao?"

"Sáng nay mình tới lớp Năm, thấy cậu ấy cũng ngồi một mình." Đào Mạn Tư tự giải thích: "Cũng phải, cậu ấy xinh thế kia, lại... rất Tây nữa? Cảm giác khó lại gần. Nghe nói là du học sinh mới về nước."

"... Ừ."

Văn Nhiễm rõ ràng nghe thấy phía sau có hai nam sinh cũng đang bàn tán: "Ai mà dám bắt chuyện với cậu ấy chứ."

"Chắc là kiêu ngạo lắm, kiểu chẳng buồn nói chuyện với ai."

Đi vệ sinh xong, Văn Nhiễm rửa tay thật kỹ, lúc quay về, hai người vẫn giữ đội hình như lúc đi, nhưng đổi hướng, nghĩa là Đào Mạn Tư đi bên ngoài hành lang, còn Văn Nhiễm đi phía gần lớp học hơn.

Cửa sổ lớp Năm mở toang, gió cuối hè thổi nhè nhẹ.

Nhưng Văn Nhiễm thậm chí không dám nghiêng đầu thêm một chút, chỉ dùng khóe mắt lướt thật nhanh vào bên trong lớp học.

Có lẽ có một vệt đen lướt qua tầm mắt nàng.

Hứa Tịch Ngôn là một mảng màu đậm được vẽ bằng sáp dầu, trong quãng thanh xuân nhạt nhòa và đơn điệu của nàng, lại quá mức rực rỡ.

Chưa từng có học sinh chuyển trường nào gây được hiệu ứng chấn động như thế, chỉ với mình cô mà đề tài trò chuyện giữa các tiết trở thành "đã có ai nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn chưa".

Vì vẫn chưa chính thức quyết định có từ bỏ thi nghệ thuật hay không, trước giờ học tối, Văn Nhiễm vẫn đến phòng đàn của trường để đăng ký.

Ngày đầu tiên người tập đàn không nhiều, phần lớn đều chỉ đến đăng ký. Do giáo viên quản lý phòng đàn cũ đã nghỉ việc, người mới đến còn chưa quen thủ tục, nên việc đăng ký hơi chậm chạp.

Văn Nhiễm cũng không vội, đứng cuối hàng.

Nàng cùng hàng người di chuyển chậm rãi, lớp câu lạc bộ văn học và phòng đàn cùng hướng, từ xa đã thấy Đào Mạn Tư chạy về phía nàng, tay ôm một chồng báo lớn: "Nhiễm Nhiễm, cậu cầm giúp mình một lát nhé, tớ đi theo thầy lấy chìa khóa."

"Ừ." Văn Nhiễm đón lấy chồng báo trong tay cô.

Đào Mạn Tư vội vã chạy theo thầy.

Đến lượt Văn Nhiễm, thầy giáo quản lý không ngẩng đầu lên, vừa gõ máy vừa nói: "Lớp, tên."

"Lớp 12A2, Văn Nhiễm."

"Chữ 'Văn' nào, chữ 'Nhiễm' nào?"

Giáo viên cũ vốn đã quen với mọi người, thầy mới này vừa được điều đến, hoàn toàn không quen mặt.

"Văn trong nghe (thính văn/)..."

Nếu ví năm tháng bằng tuổi tác, thì cơn gió cuối hè chắc chỉ mới tám tuổi, lời Văn Nhiễm còn chưa nói hết, tờ báo trên cùng của chồng báo bị gió thổi tung, lượn vòng rồi rơi xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!