Chương 74: Người thích

"Từ trước đến giờ đều có, luôn luôn có."

Hai người cùng rời khỏi quán bar, Đậu Thần hỏi Văn Nhiễm: "Cô có vội không? Nếu không thì tôi muốn hút một điếu thuốc."

Văn Nhiễm gật đầu: "Chắc chắn rồi."

Đậu Thần hút một loại thuốc lá ngoại nhập, hỏi Văn Nhiễm có hút không, Văn Nhiễm khẽ cười, lấy bao thuốc của mình ra: "Tôi có rồi."

Đậu Thần liếc nhìn bao thuốc lá đó: "Cô vẫn hút Marlboro à?"

"Vâng ạ." Văn Nhiễm không hiểu, hỏi lại: "Sao thế ạ?"

Đậu Thần khẽ cười: "Không sao cả."

Hút xong thuốc, cô hỏi Văn Nhiễm: "Chúng ta đừng đi xa, tìm một quán bar nhỏ gần đây ngồi tạm, được chứ?"

"Được."

Đậu Thần chọn một quán, với kinh nghiệm nhiều năm làm quản lý, cô biết vài club riêng tư khó bị soi mói. Chủ quán là bạn cô, thấy cô đến liền vui vẻ chào hỏi.

Cô chọn một chiếc bàn yên tĩnh trong góc, dẫn Văn Nhiễm đến ngồi, không gọi rượu, chỉ gọi hai ly đồ uống nhẹ có chút cồn.

Văn Nhiễm hỏi: "Chị Đậu, chị muốn nói với tôi chuyện gì vậy?"

Gương mặt Văn Nhiễm quá bình tĩnh, khiến Đậu Thần vô cớ nhớ đến khuôn mặt của Hứa Tịch Ngôn, dung mạo quá đỗi quyến rũ, lạnh lùng trời sinh. Ai ai cũng nói Hứa Tịch Ngôn có khuôn mặt dễ chiếm được cảm tình, nhưng Đậu Thần lại không nghĩ vậy.

Gương mặt ấy, như thể sinh ra là để bắt nạt người khác.

Đậu Thần mở lời: "Tôi muốn kể cho cô nghe một chuyện từ rất lâu về trước rồi. Một chuyện mà Tịch Ngôn thà chết cũng sẽ không nói với cô."

Đậu Thần kể về Hứa Tịch Ngôn lúc sáu tuổi. Kể về người bảo mẫu biến mất. Kể về trận hỏa hoạn dữ dội năm đó.

Những điều này, Văn Nhiễm đều biết.

Nhưng lời kể của Đậu Thần vẫn tiếp tục.

Đậu Thần kể về người mẹ đứng trong đám đông vây quanh khi đó, giọng nói quan tâm, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, và bàn tay đặt lên vai Hứa Tịch Ngôn — Trên đó còn thoang thoảng mùi khói lửa.

Văn Nhiễm im lặng lắng nghe.

Nàng xoay nhẹ ly thủy tinh trên bàn, như muốn cầm lên uống một ngụm, nhưng lại thôi, ngón tay chạm vào những giọt nước ngưng đọng trên thành ly, rồi giữ chặt, rồi lại xoay thêm lần nữa. Đậu Thần thấy nàng vẫn luôn cúi đầu, hàng mi run rẩy không ngừng.

Văn Nhiễm khẽ nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết."

Đậu Thần ngừng lại một lúc, rồi hỏi: "Cô đang nói xin lỗi với ai vậy?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

Về sau nàng nghĩ, có lẽ nên đổi câu "xin lỗi" đó thành "I'm sorry" bằng tiếng Anh sẽ thích hợp hơn. Nàng bối rối đến mức hoàn toàn không biết nên nói gì. Nàng nói "Tôi xin lỗi" có nghĩa là — Nàng rất buồn.

Nàng từng nói, người như Hứa Tịch Ngôn sẽ không biết buồn.

Đến giờ nàng mới hiểu vì sao, Hứa Tịch Ngôn đến buồn còn không dám.

Hứa Tịch Ngôn chỉ đơn giản là chặn tất cả những cảm xúc quá mãnh liệt. Một người ngay cả tình yêu lúc vừa mới chào đời cũng không có được, làm sao dám yêu người khác.

"Yêu" đối với Hứa Tịch Ngôn, căn bản là một thứ nguy hiểm, là sự hủy diệt.

Đậu Thần nhìn Văn Nhiễm: "Tôi kể cô nghe chuyện này, không phải để cô thương hại Tịch Ngôn. Người như Tịch Ngôn, điều em ấy cần nhất chính là đừng thương hại em ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!