Chương 70: Sáng tỏ

"Chu Bối Di thích cậu."

Văn Nhiễm và Chu Bối Di cũng chẳng có tiếp xúc thân mật gì, chỉ là đứng sát gần nhau một chút lúc châm thuốc, rồi lại tách ra.

Hứa Tịch Ngôn đứng xa xa ở cửa quán bar, không hiểu sao lại cảm thấy mắt mình như bật chế độ nhìn xa kèm quay chậm. Cô như có thể nhìn thấy cánh hoa phượng vĩ đỏ rực bay lượn rồi rơi lên vai hai người, nhìn thấy hai người rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng bóng của họ lại dựa vào nhau đầu kề đầu, nhìn thấy cái bóng chồng chéo lay động theo gió đêm, nhìn thấy một lọn tóc ngắn của Văn Nhiễm rơi xuống phá vỡ đường nét mềm mại của cái bóng.

Hứa Tịch Ngôn chợt nhớ lại, trước đây khi Văn Nhiễm châm thuốc cho cô, bóng hai người cũng từng kề sát như vậy.

Nhưng đây vẫn chưa phải điều khiến trong lòng Hứa Tịch Ngôn cảm thấy khó chịu nhất.

Điều khiến cô khó chịu nhất là khi Văn Nhiễm kẹp điếu thuốc, ánh mắt trôi theo làn gió đêm nhìn qua, chẳng hề né tránh cô.

Văn Nhiễm không muốn làm bạn với cô.

Trong tình huống như thế này, một người không cần né tránh, thì gọi là — 「Người lạ」đã từng quen.

Chu Bối Di mới hút được nửa điếu thuốc, thì có người từ quán bar bước ra gọi cô, vừa hay nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn đang đứng trước cửa liền giật mình.

Hứa Tịch Ngôn bình tĩnh nhìn cây phượng vĩ phía trước, cô có đôi mắt lạnh lùng trời sinh, người bước ra cũng không dám chào hỏi gì thêm.

Chu Bối Di đáp lại một tiếng, quay sang nói với Văn Nhiễm vài câu, rồi dụi tắt điếu thuốc, bước về phía cửa quán bar.

Khi đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn, thì dừng lại chào cô: "Nghe chị Nhiễm nói, hai người là bạn học cấp ba à?"

Hứa Tịch Ngôn bỗng bật cười.

Trong miệng nhắc lại bốn chữ ấy với giọng điệu không rõ ràng: "Bạn học cấp ba."

Có người đang đợi Chu Bối Di, cô không nói gì thêm, đi vào trong.

Còn lại một mình Hứa Tịch Ngôn đứng trước cửa quán bar.

Văn Nhiễm vẫn đứng dưới tán cây, không hề có ý định né tránh.

Hứa Tịch Ngôn bước về phía nàng.

Nàng khẽ cong môi cười với Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn nhận ra, thì ra Văn Nhiễm cũng có thể nở một nụ cười xã giao, khách sáo, và xa cách như vậy. Chứ không như trước kia, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất chân thật. Cô thỉnh thoảng không nhịn được mà nghĩ, khi nàng cười dịu dàng với ai đó như thế, không biết dưới mái tóc dài kia có che đi đôi tai đang ửng đỏ hay không.

Cô hỏi: "Cậu không vào à?"

Văn Nhiễm giơ điếu thuốc trong tay: "Không thể để lãng phí."

"Cậu nói với cô Chu, tụi mình là bạn học cấp ba à?"

"Ừ." Văn Nhiễm rất bình tĩnh nhìn về phía trước qua làn khói thuốc lượn lờ.

Chỉ đáp một chữ "Ừ",  chẳng thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.

Hứa Tịch Ngôn cúi đầu khẽ nhếch môi.

Dưới đất có một viên đá nhỏ, tối nay cô mặc váy ôm sát màu đen, gương mặt quyến rũ mặn mà cùng mái tóc xoăn dày, đáng ra phải toát lên vẻ hấp dẫn quyến luyến, thế mà lại đi đôi giày Converse, lúc này cô cứ dùng mũi chân gẩy gẩy viên đá nhỏ dưới mặt đất.

Miệng lặp lại: "Ồ, bạn học cấp ba."

Còn chẳng bằng người xa lạ.

Văn Nhiễm rít một hơi thuốc, bất chợt thở dài, tiếng thở ấy tan đi cùng khói thuốc lẫn vào màn đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!