Bất ngờ mỉm cười với Văn Nhiễm
Ngay khoảnh khắc Hứa Tịch Ngôn nhìn sang, Văn Nhiễm không hiểu vì sao liền ôm lấy cặp, nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà lớp học.
Nàng đứng ở lối rẽ cầu thang tầng một, lưng dựa vào tường, hai tay giấu ra sau, đầu ngón tay áp vào mặt tường có độ gồ ghề rõ ràng, lần đầu tiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Thế nên trái tim mới có thể va đập vào xung quanh thành ngực, phát ra giai điệu không theo quy luật nào.
Lớp học của họ ở tầng bốn, nàng cúi đầu, chạy một mạch không nghỉ lên đó, quay lại bàn học của mình và tìm thấy chìa khóa. Lúc ra khỏi lớp, nàng bước qua lan can hành lang, lại nhìn xuống gốc cây long não một lần nữa.
Thiếu nữ mặc đồ đen ấy đã biến mất rồi.
Sáng hôm sau là ngày khai giảng chính thức, Văn Nhiễm bước vào lớp. Trong giờ đọc sách buổi sáng, luôn có đủ thứ mùi, như mì bò, mì tương, quẩy chiên, bánh kếp... trộn lẫn với nhau. Mùi này đến từ những phần bữa sáng mang theo, được nhét trong ngăn bàn, nó giống như một sự phóng túng hiếm hoi và công khai trong cuộc sống năm cuối trung học.
Hôm đó Văn Nhiễm không mang theo bữa sáng, Đào Mạn Tư cũng không mang, hết tiết đọc buổi sáng, Đào Mạn Tư đi đến bàn gọi nàng: "Đi ăn sáng không?"
"Căn tin hay cửa hàng nhỏ?"
"Cửa hàng nhỏ đi, hôm nay không muốn ăn căn tin."
"Ừ."
Thật ra cửa hàng nhỏ và căn tin nằm cùng một tòa nhà, căn tin ở phía trong, cửa hàng ở ngay lối vào, quy mô cũng không nhỏ, chỉ là không thể tự chọn đồ như siêu thị, mà phải nhờ các cô chú nhà bếp lấy giúp, vẫn có thể dùng thẻ ăn của trường để quẹt.
Văn Nhiễm nhìn đám đông chen chúc trong căn tin, bước chân khẽ chậm lại một chút.
Đào Mạn Tư tinh ý: "Sao thế?"
Văn Nhiễm lắc đầu, đi tiếp cùng Đào Mạn Tư vào bên trong.
Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng cả ngôi trường giống như trò chơi gỡ mìn, từ bước đầu tiên đặt chân vào cổng trường, nàng đã giữ thẳng lưng hơn thường ngày, bởi không biết sẽ đột ngột bắt gặp bóng dáng của Hứa Tịch Ngôn ở nơi nào đó.
Tuy nhiên không hề có chuyện đó, mọi nơi đều không có Hứa Tịch Ngôn. Thiếu nữ áo đen dưới gốc cây long não chiều hôm qua, mái tóc xoăn bồng bềnh trong gió chiều hoàng hôn, đẹp giống như một giấc mơ giữa ban ngày.
Hai người xếp hàng mua đồ ăn sáng.
Đào Mạn Tư hỏi: "Ăn gì?"
"Bánh sừng bò đi, thêm hộp sữa chua nữa. Cậu thì sao?"
"Bánh xé tay vậy."
Không ăn ở căn tin thì có thể chọn đủ loại bánh ngọt, đó chính là ý nghĩa của việc đi cửa hàng nhỏ.
Trên đường quay về tòa nhà lớp học, Đào Mạn Tư vừa đi vừa lấy tay quạt gió bên má: "Trời vẫn nóng như vậy."
"Ừ."
Văn Nhiễm khẽ đáp một tiếng, ánh mắt lướt dọc theo hàng cây long não bên đường.
Vẫn không thấy Hứa Tịch Ngôn, nàng cũng không rõ là mình thấy nhẹ nhõm hay là thấy trống trải.
Tranh thủ trước tiết một để ăn nhanh bữa sáng, bạn ngồi bàn trước của Văn Nhiễm không có mặt, Đào Mạn Tư ngồi tạm ở đó ăn cùng nàng. Lúc này bên ngoài cửa sổ có người gọi: "Đào Mạn Tư."
Hồi lớp 10 và 11, Đào Mạn Tư có tham gia câu lạc bộ văn học, lúc này là bạn trong câu lạc bộ tới tìm.
Đào Mạn Tư cầm bánh xé tay ra ngoài.
Văn Nhiễm đang dùng ống hút chọc vào hộp sữa chua, chọc lần đầu không thủng, đầu nhọn ống hút bị gập xuống, nàng lấy tay vuốt lại, rồi dùng sức chọc mạnh, vừa nghe "bụp" một tiếng, liền nghe thấy hai bạn học vừa bước vào lớp đang bàn tán: "Xinh gái quá trời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!