Hứa Tịch Ngôn đã xác nhận được một điều.
Tối hôm đó, Văn Nhiễm ngủ rất ngon, không mất ngủ, cũng không mơ thấy hàng cây long não trong sân trường trung học nữa. Khi nàng quyết định đi cùng Chu Bối Di đến dự hội nghị thường niên của Hiệp hội Âm nhạc, vừa nhận được tập sách giới thiệu là đã thấy ngay trang bìa in hình và tên Hứa Tịch Ngôn.
Cái người Hứa Tịch Ngôn này, đến ảnh thẻ cũng đẹp đến vậy.
Ảnh thẻ của Hiệp hội mang đậm phong cách học thuật, toàn thể mặc vest đen. Hứa Tịch Ngôn cũng thế, nên giữa bầu không khí nghiêm trang chuyên nghiệp ấy, gương mặt đậm nét của cô lại càng nổi bật. Khi không cười, nét mặt ấy càng toát lên vẻ quyến rũ lạnh lùng, khiến người ta không khỏi tò mò, nếu cô thực sự nở nụ cười thật tươi, sẽ là dáng vẻ thế nào.
Văn Nhiễm chăm chú nhìn gương mặt đó, thậm chí không hề tránh né ánh mắt.
Tâm trạng cũng chẳng dao động gì nhiều. Để 「sống sót」 khỏi một người như Hứa Tịch Ngôn, điều khó nhất mà cũng dễ nhất chính là dù nàng đã chặn từ khóa "Hứa Tịch Ngôn" ở mọi nền tảng, thì vẫn không ngừng "gặp" được cô.
Tất nhiên không phải gặp người thật.
Mà là đang dạo phố, vừa cười đùa với Đào Mạn Tư, ngẩng đầu đã thấy tấm poster khổng lồ của cô trong quầy hàng ở trung tâm thương mại.
Là trong buổi tiệc nướng ở studio, đang gắp một miếng thăn bò cuốn vào rau xà lách, thì Hề Lộ và Trịnh Luyến đột nhiên nhắc đến tên cô.
Là lúc chen chúc trên tàu điện ngầm, mang theo thùng đồ nghề nặng trĩu trên lưng, nghe hai cô gái phía trước hào hứng bàn tán về cô.
Thật sự, về cái chuyện "gặp" Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm cũng có thể xem là dày dạn kinh nghiệm.
Thành ra khi thật sự nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn, nàng lại chẳng có cảm xúc đặc biệt gì. Tóc cô dài hơn trước, ngũ quan càng thêm sắc nét, pha chút trưởng thành. Mọi thay đổi nơi Hứa Tịch Ngôn, đều như bị đặt dưới kính hiển vi, phơi bày từng chút một trước công chúng.
Ngược lại thì ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn dừng trên chiếc sơ mi trắng cùng mái tóc ngắn khác hẳn phong cách trước kia của nàng.
Không cần thiết, Văn Nhiễm nghĩ, thật sự không cần thiết.
Lời đã nói rõ, còn gì để nhìn nữa chứ.
Nàng ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện đến kỳ kinh nguyệt.
Hơn nữa còn hơi đau bụng.
Chứng đau bụng kinh của nàng lúc có lúc không, trước kia bà Bách từng sắc thuốc bắc cho nàng điều trị một đợt, sau đó thì hiếm khi đau nữa.
Lần này, không biết có phải do đột ngột đến phương Bắc, cơ thể chưa kịp thích nghi.
Nhưng cũng may, vẫn trong mức chịu đựng được.
Lịch trình sáng nay là tham quan một Nhạc viện, buổi chiều có buổi tọa đàm. Chu Bối Di không có trợ lý, chỉ dẫn theo Văn Nhiễm, người hiệu chỉnh âm thanh không thể thiếu, cho nên Văn Nhiễm cũng cùng cô dự những hoạt động này.
Sẽ gặp Hứa Tịch Ngôn, nhưng chuyện đó cũng chẳng sao cả.
Hứa Tịch Ngôn đi ở vị trí trưởng đoàn, được các giáo sư vây quanh như sao vây quanh mặt trăng; còn Chu Bối Di là thành viên mới, còn non kinh nghiệm, đi ở tận cuối đoàn.
Khoảng cách giữa Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn là một hàng người thật dài.
Cũng là khoảng cách của tài năng, địa vị, và cả mười năm ký ức nàng đã sớm buông bỏ.
Thật ra, nàng thậm chí chẳng còn nhìn theo bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn nữa. Nhưng lúc đang cười nói gì đó với Chu Bối Di, vô thức ngẩng lên, lại bắt gặp ánh mắt Hứa Tịch Ngôn đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Tịch Ngôn là người đầu tiên quay đi.
Bữa trưa ăn ở căng tin của trường, họ cầm khay lần lượt xếp hàng lấy cơm, không thấy bóng dáng Hứa Tịch Ngôn đâu.
Đúng lúc này, điện thoại Văn Nhiễm đổ chuông.
Nàng lấy ra xem, là khách hàng gọi đến. Bèn nói với Chu Bối Di: "Em đi trước đi, chị nghe điện thoại một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!