Gặp lại chẳng lẽ là như thế này sao?
Nhân viên của hội đang đứng bên cạnh, thấy Văn Nhiễm chào Hứa Tịch Ngôn, tò mò hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Văn Nhiễm mỉm cười: "Gặp sơ qua thôi."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nụ cười không chút sơ hở của nàng.
Lúc này Chu Bối Di đi tới bên dương cầm, đàn một đoạn ngắn, rồi ngẩng đầu nói gì đó bằng giọng rất nhỏ với Văn Nhiễm. Văn Nhiễm gật đầu, một tay đặt lên thành dương cầm, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Chu Bối Di.
Nàng không còn mặc màu xanh nữa. Hôm nay nàng mặc một chiếc sơ mi cổ đứng màu trắng, quần tây xám nhạt bằng vải lanh, giày thể thao Converse trắng, trên cổ và vai mảnh dẻ cũng đeo bảng tên y như Hứa Tịch Ngôn. Cùng với kiểu tóc mới, nàng trông thật sự chững chạc hơn rất nhiều.
Cho đến khi Chu Bối Di mỉm cười, có vẻ cây dương cầm này không có vấn đề gì nữa.
Văn Nhiễm chào cô ấy, đeo thùng dụng cụ chuẩn bị rời đi.
Muốn ra khỏi hội trường này, nàng bắt buộc phải đi ngang qua chỗ Hứa Tịch Ngôn. Nàng rất bình thản, không hề tránh né, mỉm cười gật đầu với Hứa Tịch Ngôn. Lúc ấy Chu Bối Di trên sân khấu gọi: "Chị Văn Nhiễm."
Văn Nhiễm đeo thùng dụng cụ ngoảnh lại.
Nàng vừa vặn đi ngang qua bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, thậm chí không hề né ra nửa bước, chỉ đứng gần ngay đó, mỉm cười nhìn về phía Chu Bối Di trên sân khấu.
Nàng thật sự không để tâm.
Chỉ cách chưa đầy nửa người, Hứa Tịch Ngôn khẽ ngửi, lại chẳng cảm nhận được hương thơm quen thuộc từ làn da của Văn Nhiễm. Đó là mùi nước hoa xa lạ, rất nhạt, nhưng dù sao cũng là nước hoa.
Chu Bối Di hỏi: "Chị không ở lại xem em biểu diễn sao?"
Văn Nhiễm mím môi cười: "Chị không phải thành viên của hội, theo quy định thì không được ở lại."
"Vậy chị..."
Văn Nhiễm chớp mắt với cô: "Chị sẽ đứng ngoài cửa, lén nghe một chút."
Chu Bối Di mỉm cười.
Văn Nhiễm đeo thùng dụng cụ rời đi.
Nhân viên thấy Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhắc: "Cô Hứa, có lẽ nên để cô Chu chuẩn bị phần biểu diễn lần cuối rồi ạ?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu, cùng Trần Hi ra ngoài.
******
Chu Bối Di đã có một màn trình diễn thành công rực rỡ.
Cô chơi chương I của bản Concerto dương cầm số 2 của Prokofiev, không hiểu sao tuổi còn trẻ mà lại có thể chơi ra chất của một bản nhạc đầy phẫn nộ đến thế.
Về mặt kỹ thuật không hẳn quá thuần thục, nếu xét theo tiêu chuẩn học viện thì có thể tìm ra không ít lỗi nhỏ. Nhưng tiếng đàn của cô có sức gợi hình, người nghe như thể nhìn thấy mây đen đè nặng xuống thành phố, cuồn cuộn lướt qua đỉnh đầu mọi người, tiếp đó là cơn mưa ào ạt trút xuống không chút thương tiếc.
Những ngón tay thon gầy bay nhảy trên những phím đàn đen trắng, không hiểu sao lại có thể bộc phát sức mạnh đến vậy. Cơn mưa dưới đầu ngón tay cô, không phải để ôm ấp mặt đất, mà là quyết tâm chiến đấu cùng thế giới này để phân cao thấp.
Bản nhạc kết thúc, Chu Bối Di ngồi trên ghế đàn, nặng nề thở dốc.
Tiếp đó là phần đánh giá tại chỗ, bốn vị giáo sư, hai phiếu tán thành, hai phiếu phản đối.
Quyết định cuối cùng, được trao cho Hứa Tịch Ngôn, khách mời đặc biệt. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, người bình thản nhất lại là Chu Bối Di đang ngồi trên ghế đàn.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Tôi đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!