Chương 67: Tạm biệt

Cho đến ngày gặp lại

Đào Mạn Tư bất ngờ ôm chầm lấy Văn Nhiễm: "Lẽ ra mình... nên đoán ra sớm hơn."

Văn Nhiễm mỉm cười ôm lại cô bạn thân, còn vỗ lưng an ủi: "Không có gì đâu."

Phải rồi, có gì đâu chứ.

Ngày tháng vẫn cứ trôi đi như thường lệ. Dù có nghe bao nhiêu bản tình ca buồn trong phòng KTV, con người vẫn có thể bước đi, có thể nhảy múa, không hề vỡ vụn thành từng mảnh.

Nàng lại nhẹ vỗ vai Đào Mạn Tư: "Cậu vào đi, có người đang chờ."

Tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm xách theo túi vải và gọi taxi để rời đi.

Thành phố giữa mùa hè có một mùi hương rất đặc trưng. Cây long não bên ngoài KTV thật sự khiến nàng nhớ đến sân trường thời cấp ba. Hồi ấy Đào Mạn Tư thường ví cây long não như một con heo đất, có thể cất giữ ánh nắng ban ngày, đến đêm thì tỏa ra mùi hương ấm áp.

Thỉnh thoảng tan học muộn, nếu thấy đói, nàng sẽ mua một cái bánh mì rồi cùng Đào Mạn Tư vừa đi vừa ăn, vị ngọt béo của bánh mì hòa quyện với hương thơm ấm áp của cây long não. Nàng vừa nghe Đào Mạn Tư nói chuyện, vừa nhìn theo bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn phía trước.

Lúc ấy gió cũng lướt qua, vuốt ve tóc đuôi ngựa của nàng như vậy.

Hiện tại, nàng ngồi trong một chiếc taxi, cây long não phía sau ngày càng xa, thành phố với những tòa cao ốc san sát lại tỏa ra một hương vị khác biệt.

Tựa như ký ức năm mười mấy tuổi đã bị nàng bỏ lại phía sau.

Xuống xe, Văn Nhiễm đi về phía Trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Từ xa đã thấy tấm poster khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn treo trên cao.

Nàng siết chặt quai túi vải, dừng lại hai giây, ngẩng đầu nhìn lên.

Hứa Tịch Ngôn trên poster đẹp đến mức không giống người thật. Văn Nhiễm bỗng cảm thấy, cảm giác ngẩng lên nhìn cô thế này thật ra chẳng hề lạ lẫm.

Có lẽ trong căn phòng trọ nhỏ hẹp của nàng, nàng cũng từng mang tâm trạng này khi ngắm nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Nàng quá mức tỉnh táo, có lẽ từ trước đến nay chưa từng thực sự tin rằng mình có thể sở hữu Hứa Tịch Ngôn.

Nhưng nàng vẫn lựa chọn tỏ tình. Vì sao vậy?

Văn Nhiễm khẽ cười, đeo túi vải bước tiếp về phía trước.

******

Buổi biểu diễn đã bắt đầu từ lâu, nơi này cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn dương cầm nào vọng ra.

Trung tâm biểu diễn nghệ thuật mới xây mang một vẻ trang nghiêm như một đền thờ Hy Lạp cổ đại, Văn Nhiễm cố gắng bước nhẹ hết mức chỉ để lại tiếng vang yếu ớt.

Ngoài nàng đang ở đại sảnh thì không còn ai khác. Cũng đúng, ai mà vất vả giành được vé xem buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn, rồi lại đến trễ cơ chứ.

Nàng đưa vé cho nhân viên kiểm soát ở cửa.

Người nhân viên kia vừa nói: "Xin lỗi cô, nửa đầu buổi diễn sắp kết thúc rồi."

Ý cô ấy là, theo quy định, đến trễ quá nửa tiếng thì không được vào nữa.

Thế nhưng tay vẫn vô thức nhận lấy tấm vé, rồi ngẩn người, cô không kìm được liếc nhìn Văn Nhiễm thêm lần nữa.

Đó là một tấm vé mời.

Buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn từ trước đến nay đều không có vé mời. Hứa Tịch Ngôn không tham gia vào các mối quan hệ trong giới, cũng không muốn truyền thông tâng bốc, ngay cả ghế hàng đầu cũng để dành cho người hâm mộ luôn ủng hộ mình.

Ai hiểu rõ Hứa Tịch Ngôn đều biết thói quen không phát vé mời của cô. Thế mà trước giờ diễn hôm nay, Hứa Tịch Ngôn lại đặc biệt đến tìm nhóm kiểm soát vé, dặn rằng nếu có người cầm vé mời, thì dù đến lúc nào cũng cho người đó vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!