"Nếu có thời gian sẽ đến, không có thì thôi."
Hứa Tịch Ngôn bước đến bên cửa, mỉm cười với Trần Hi.
Trần Hi vốn không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, chỉ là không hiểu sao, lại thấy nụ cười đó của Hứa Tịch Ngôn rất buồn.
Hứa Tịch Ngôn giữ cửa giúp cô, cô liền rụt tay lại. Hứa Tịch Ngôn nói: "Em tự xuống dưới tránh một lát đi, bọn chị không xuống đâu."
"Em không cần ở lại đây."
Trần Hi cảm thấy mình đã hiểu.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn thật sự hy vọng cô xuống tầng. Lần này chuyến lưu diễn trong nước quá được quan tâm, Đậu Thần càng thận trọng hơn, để tạo cho Hứa Tịch Ngôn một môi trường yên tĩnh luyện đàn, tầng này của khu phòng executive đã được bao trọn.
Chỉ cần cô xuống, cả tầng này sẽ chỉ còn lại Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm.
Cô gật đầu: "Vậy em xuống trước đây, chị Ngôn Ngôn, có chuyện gì thì gọi cho em."
Hứa Tịch Ngôn quay trở lại phòng, bóng dáng mảnh khảnh của Văn Nhiễm đã biến mất.
Phòng khách bên trái đã đóng cửa.
Hứa Tịch Ngôn ngã người xuống chiếc ghế dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bọc nhung, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Đến khoảng hơn tám giờ, bầu trời ngoài kia đã tối đen như lúc nửa đêm.
Trần Hi gọi điện cho Hứa Tịch Ngôn: "Chị Ngôn Ngôn, hai người có muốn ăn gì không?"
Bên ngoài gió mưa chập chờn, trong phòng lại ấm áp khô ráo.
Ngoài trời sấm sét rền vang, trong phòng lại yên ắng đến mức như chỉ còn mỗi Hứa Tịch Ngôn tồn tại.
Từ khi bước vào phòng khách rồi đóng cửa lại, Văn Nhiễm không phát ra chút động tĩnh nào.
Hứa Tịch Ngôn nói với Trần Hi trong điện thoại: "Đợi một chút."
Cô đứng dậy và bước đến trước cửa phòng khách, gõ nhẹ.
Văn Nhiễm không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô thở dài, trả lời Trần Hi: "Không cần đâu."
Cô cúp máy, quay lại ghế dài ngồi xuống.
Không biết mình ngủ quên từ khi nào.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cô thấy ánh lửa cao ngút trời. Hứa Tịch Ngôn trông thấy mình khi còn nhỏ, chỉ tầm sáu tuổi. Trong giấc mơ cô đã nhận ra — Đây chỉ là mơ, đây cũng là lần đầu tiên cô mơ thấy trận hỏa hoạn nhiều năm trước.
Khi tỉnh dậy, trước mắt tối đen như mực, chỉ có trận cuồng phong bên ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp tục đánh vào dữ dội
Hứa Tịch Ngôn đột nhiên bật dậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ Văn Nhiễm đã ra ngoài giúp cô tắt đèn, vậy Văn Nhiễm bỏ đi rồi sao? Liệu nàng có bước vào cơn bão ngoài kia không?
Cô lập tức loay hoay lần tìm dây đèn bên cạnh, kéo một cái, tạch một tiếng, đèn vẫn không sáng.
Lúc đó cô mới nhận ra, đã mất điện.
Cô không bật đèn pin điện thoại lên, chỉ mò mẫm đứng dậy, đi về hướng phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!