Đó nên là một bí mật trong trái tim tôi
Trò nói thật hay mạo hiểm vĩnh viễn là trò chơi hợp với quán bar nhất, ngay cả nhóm nghệ sĩ đỉnh cao này cũng không thoát khỏi lẽ thường.
Bộ sofa ở đây thiết kế theo kiểu cổ điển hình bán nguyệt, bọc nhung, tựa như một con mèo nằm cuộn mình. Hứa Tịch Ngôn ngồi ở phần lõm sâu nhất, người khác vây quanh hai bên cô, chỗ ngồi hơi chật, hai cánh tay cô cũng bị che khuất bởi người xung quanh.
Thế nhưng không cần phải đặc biệt chú ý, ngay cả khi vô tình nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy cô ngay giữa đám đông.
Lớp nhung của ghế sofa cộng thêm lớp nhung của chiếc sơ mi cô mặc, lớp này chồng lên lớp kia, giống như một hộp trang sức, còn cô là viên ngọc sáng lấp lánh nhất nằm bên trong.
Văn Nhiễm ngồi cách xa cô trên một chiếc ghế sofa đơn, không nhìn gì cả, trong tay cầm ly thủy tinh.
Một số người tính cách cởi mở liền chào hỏi nàng một tiếng: "Cô uống gì thế? Muốn gọi thêm ly nữa không?"
Văn Nhiễm thành thật trả lời: "Nước ép dưa hấu."
Hứa Tịch Ngôn tựa nửa người vào sofa, đang nghe những người bên cạnh trò chuyện với dáng vẻ lười biếng, lúc này cô lại đột nhiên bật cười.
Cô gái ngồi bên cạnh có vẻ kinh ngạc.
Hứa Tịch Ngôn là người vừa nồng nhiệt vừa lạnh lùng, vừa lịch sự lại vừa xa cách. Cô đã trò chuyện cả buổi, Hứa Tịch Ngôn đáp lại từng câu, nhưng khuôn mặt rực rỡ như tường vi kia suốt cả buổi chưa từng lộ ra nụ cười.
Vậy mà bây giờ lại cười.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn nửa ly nước dưa hấu còn lại, xoay xoay cổ tay mình.
Trên bàn có một chai rượu rỗng nằm ngang, quay tới ai thì người đó được chọn. Văn Nhiễm may mắn, cả buổi tối chưa bị quay trúng, Hứa Tịch Ngôn cũng thế.
Người khác đặt câu hỏi khá nặng đô, tuy nhiên Văn Nhiễm bắt đầu có hơi mất tập trung.
Cho đến khi một cô gái bị hỏi: "Hương vị độc đáo nhất mà cô từng thử qua là gì?"
Mọi người đều bật cười, Văn Nhiễm chợt tỉnh lại sau những suy nghĩ linh tinh, nhìn những gương mặt đang cười xung quanh, mới phản ứng được chữ "hương vị" ở đây ám chỉ điều gì.
Nàng cảm thấy những nghệ sĩ này đúng là phóng khoáng. Cô gái kia thoải mái trả lời: "Cà phê."
Cả nhóm lại cười phá lên.
Trên mặt Hứa Tịch Ngôn cũng thoáng một nụ cười thản nhiên, cô nhướng đôi mi dày đang rủ xuống, ánh mắt như vô tình lướt qua Văn Nhiễm.
Khóe môi cong nhẹ.
Văn Nhiễm cầm chặt ly nước dưa hấu, lưng căng thẳng đến nỗi phải ngồi thẳng dậy.
Trong lòng nghĩ: Cười cái gì.
Lúc đi dạo chợ ở California, nàng từng mua loại có hương vị đào cũng chỉ vì nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn.
Cảm giác Hứa Tịch Ngôn mang lại giống như một đóa tường vi trong đêm tối, nhưng nếu so sánh với trái cây, Hứa Tịch Ngôn lại giống như một quả đào.
Bên ngoài mềm mại, quyến rũ và mọng nước, khi chín hoàn toàn lại mang đến sắc thái lã lướt, tuy nhiên bên trong lại có hạt rất cứng.
Hứa Tịch Ngôn có phần lõi cứng rắn đến từ linh hồn hoàn chỉnh của cô.
Cô và thế giới của cô là một chỉnh thể, không ai có thể thay đổi.
Vì vậy đối với Văn Nhiễm, trái tim của Hứa Tịch Ngôn giống hệt quả đào hình trái tim, bản chất thật của cô là người có trái tim rất cứng rắn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Văn Nhiễm lại hơi mất tập trung. Đột nhiên nghe Hứa Tịch Ngôn nói: "Để tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!