Tấm lưng trắng trẻo như hồ nước
Xe buýt nhanh chóng đến nơi, thầy phụ trách hối thúc mọi người xuống xe: "Mọi người nhanh lên, hôm nay đã trì hoãn quá lâu rồi."
Trước tiên đến bàn đăng ký để rút thăm, quyết định thứ tự biểu diễn hôm nay.
Lúc này hai xe buýt chở phụ huynh cũng vừa đến, hiện trường nhốn nháo, Văn Nhiễm nhanh chóng lạc mất giọng nói của Hứa Tịch Ngôn. Bách Huệ Trân vội chạy tới cạnh con gái: "Trên xe có lạnh không đấy? Sao mặt con nhìn lạ thế, bị cảm rồi à?"
"Thật à?" Văn Nhiễm nhìn ra ngoài: "Không đâu."
Hải Thành có nhiều cây ngô đồng. Lúc này, Hứa Tịch Ngôn đang khoác túi một bên vai, đứng dưới gốc cây nói chuyện với thầy phụ trách. Mùa đẹp nhất của ngô đồng là mùa thu, còn mùa hè thì luôn thấy xanh quá mức, lá chen chúc rậm rạp có phần tù túng, chật chội.
Thế nhưng, cô gái mặc đồ đen ấy đứng dưới tán cây, gương mặt trắng như tuyết kia giống hệt một tấm bưu thiếp.
Là loại có thể cất trong chiếc hộp thiếc đựng bánh quy bơ, muốn giữ lại lâu thật lâu.
Bách Huệ Trân vỗ vai con gái: "Con nhìn gì đấy?"
Nhìn theo ánh mắt của Văn Nhiễm: "Ồ, cô bé kia là ai thế? Xinh quá trời."
"Đâu có ai đâu?" Văn Nhiễm giả vờ như mới phát hiện ra: "À, người đó."
Nàng cũng chẳng biết phải nói thế nào.
"Cũng đến thi à?"
"Dạ, vừa cùng tụi con đi xe bus tới."
"Trước đây sao chưa từng thấy qua nhỉ?"
"Không biết nữa."
Lúc Văn Nhiễm rút thăm xong, không thấy bóng dáng Hứa Tịch Ngôn đâu nữa. Nàng cũng bận ôn lại bản nhạc cần biểu diễn hôm nay, không còn tâm trí để nghĩ nhiều.
Số thứ tự của nàng là bảy.
Lần thi này có xếp chỗ cho khán giả, tuy không bán vé công khai, nhưng những thí sinh có số sau và phụ huynh có thể vào ngồi nghe người khác biểu diễn.
Năm vị giám khảo ở hàng đầu đều là những gương mặt quen thuộc với Văn Nhiễm.
Bách Huệ Trân đưa nàng vào phòng thay đồ để thay trang phục biểu diễn, Văn Nhiễm có hơi ngại, đợi mấy thí sinh khác ra hết mới vội vàng lẻn vào.
Bách Huệ Trân đứng chờ bên ngoài: "Có gì mà mắc cỡ, ngực con phát triển tốt thế cơ mà."
"... Mẹ!"
Bà Bách cười: "Mẹ trêu con đấy, sợ con căng thẳng nên nói đùa chút thôi. Nhưng đúng là phát triển tốt thật, có gì mà không dám nhận."
Vì là cuộc thi chính thức nên ngoài lễ phục còn phải mặc thêm một đôi tất da.
Văn Nhiễm thay đồ xong, búi tóc sơ qua, theo mẹ ra khỏi phòng thay đồ.
Vì số thứ tự khá sớm, nên nàng phải vào hậu trường chuẩn bị luôn.
Bà Bách cũng không dặn gì đặc biệt, chỉ nói: "Sáng nay mẹ làm sẵn món chân ngỗng hầm rượu rồi, chờ con thi xong về, mẹ lấy ra từ tủ lạnh ăn luôn."
Văn Nhiễm "dạ" một tiếng, rồi mẹ nàng đi tìm chỗ ngồi.
Các thí sinh lần lượt hoàn thành phần thi. Văn Nhiễm đứng ở hậu trường, bóp nhẹ các đốt ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!