Rất bình yên, cũng rất xao động
Hôm sau, Văn Nhiễm đi làm ở khu Văn Hóa Sáng Tạo như thường lệ.
Lúc ăn sáng, nàng đang rót sữa đậu nành vào ly để hâm nóng thì Hề Lộ đột nhiên hét lên một tiếng, làm tay Văn Nhiễm run nhẹ, khiến hai giọt sữa đậu nành văng ra bàn.
Nàng rút khăn giấy lau sạch sữa đậu nành , chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một linh cảm mơ hồ. Quả nhiên, Hề Lộ đứng bên cạnh nói ngay: "Hứa Tịch Ngôn về nước rồi đó! Người hâm mộ ngồi rình ở sân bay bao nhiêu ngày còn chẳng thấy, sao tự dưng lại bị chụp ở đường Hoài Nhân, rốt cuộc là cô ấy về lúc nào vậy?!"
Văn Nhiễm thản nhiên nói: "Không biết."
"Cậu nhìn nè." Hề Lộ vẫy vẫy điện thoại: "Cách phối đồ hôm nay của Hứa Tịch Ngôn phải nói là cực phẩm luôn đó."
Văn Nhiễm bưng sữa đậu nành với cơm nắm đến bàn làm việc để ăn sáng.
Hề Lộ gọi với theo sau: "Này, cậu không coi à?"
Văn Nhiễm khẽ mỉm cười.
Hề Lộ cũng cười theo: "Cậu đúng là kỳ lạ thật, cậu là người đầu tiên không hứng thú gì với Hứa Tịch Ngôn mà mình từng gặp đó." Nói rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại: "Nhớ lần trước cô ấy bị chụp ở sân bay cũng có quàng khăn nè."
"Cô ấy ít khi quàng khăn lắm."
Hề Lộ chống cằm bằng một tay, đặt điện thoại lên mặt bàn, đầu ngón tay kia gõ nhẹ lên viền máy: "Không biết có theo quy luật gì không nữa, chẳng lẽ là trời âm u thì quàng khăn?"
"Nhưng hôm nay trời đẹp mà, ủa mà cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay rộng thùng thình với quần short thôi, không sợ lạnh sao, mà công nhận là đẹp thật."
Trịnh Luyến bật cười: "Quy luật gì chứ, Hứa Tịch Ngôn có gương mặt đó, muốn quàng thì quàng, không thì thôi, chủ yếu là phong cách tự do thôi mà."
Văn Nhiễm đưa một miếng cơm nắm vào miệng, thầm nghĩ: Thật ra là có quy luật.
Hai lần Hứa Tịch Ngôn quàng khăn đều là sau khi cùng nàng nảy sinh quan hệ.
Phòng trọ nhỏ của Văn Nhiễm cách âm không tốt, mà Hứa Tịch Ngôn lại có đôi tay khéo léo và mạnh mẽ của một nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao, nàng phải gắng sức kìm lại hết những âm thanh sắp bật ra thành tiếng, chỉ còn lại tiếng thở dốc, cực kỳ khó khăn. Có lúc nàng còn ôm cổ Hứa Tịch Ngôn, vùi mặt vào đó, môi khẽ mút lên làn da cô.
Da của Hứa Tịch Ngôn như đóa tường vi, đẹp và mong manh.
Chỉ một lần răng môi chạm vào, lập tức lưu lại vết đỏ như hạt đậu.
Ăn xong bữa sáng, Văn Nhiễm bật sáng màn hình điện thoại và nhìn thoáng qua.
Tính cách của Hứa Tịch Ngôn thật ra rất kiêu ngạo.
Tối qua rời đi như thế, sau đó chẳng còn tin tức gì.
Văn Nhiễm nghĩ, người như Hứa Tịch Ngôn, từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng gặp tình huống có ai đó không thích mình.
Một tuần trôi qua, giữa hai người như đang âm thầm chiến tranh lạnh, không ai chịu nhượng bộ trước.
Thời gian này Hứa Tịch Ngôn vẫn làm việc trong nước, thỉnh thoảng bị người hâm mộ chụp lại, ảnh lan truyền khắp Weibo. Văn Nhiễm lại đặt 「Hứa Tịch Ngôn」vào danh sách từ khóa bị chặn, nên khi lướt mạng sẽ không thấy gì liên quan đến cô.
Tuy nhiên, Hề Lộ và Trịnh Luyến ngày nào cũng nhắc đến ở studio.
Thế là Văn Nhiễm biết được cuộc sống của Hứa Tịch Ngôn hiện tại nhiều màu sắc thế nào.
Hôm nay Hứa Tịch Ngôn đi chụp ảnh cho tạp chí thời trang, vẽ một bên cánh bướm màu bạc ở mắt phải, đẹp đến thoát tục.
Tối nay Hứa Tịch Ngôn đi bar với bạn bè, ăn mặc rất kín đáo, đội mũ lưỡi trai bằng nhung xanh đậm. Cô đứng tựa vào tường hút thuốc, mấy người bạn vây quanh trò chuyện. Khi đó chẳng ai nhận ra cô, chỉ có người đi ngang cảm thấy "chị gái này hút thuốc có khí chất quá", tiện tay chụp một tấm, chia sẻ lên mạng. Người hâm mộ lâu năm của Hứa Tịch Ngôn nhờ vào đôi chân dài trắng nõn mà nhận ra đó là cô.
Tấm poster quảng cáo mỹ phẩm khổ lớn của Hứa Tịch Ngôn vừa chụp xong đã được thương hiệu dùng ngay, hôm cô tham dự sự kiện đi ngang qua, còn chụp một tấm với poster với nụ cười lười biếng, tấm ảnh được studio đăng lên Weibo làm nội dung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!