Chương 48: Muốn biết

Có thật là vị đào không?

Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn cùng quay đầu nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút nước

Nghĩ đến lúc sáng còn ngắm mặt trời mọc, thật không thể ngờ được rất nhanh sau đó lại là một trận mưa lớn đến thế. Nhưng thời tiết mùa hè vốn là vậy, huống hồ còn là vùng gần biển.

Văn Nhiễm hỏi: "Liệu có trễ giờ ra sân bay không nhỉ?"

"Nếu mưa cứ nặng hạt thế này, phải đi đường vòng thì trễ đấy."

"Mất bao lâu?"

"Gấp đôi thời gian."

Văn Nhiễm: "Vậy mình phải đi ngay bây giờ rồi đúng không?"

Hứa Tịch Ngôn: "Mình đưa cậu đi."

Văn Nhiễm: "Nếu cậu bận thì..."

"Không sao." Hứa Tịch Ngôn ngồi dậy cùng nàng rời khỏi giường: "Mình có thời gian."

Vừa thay quần áo, Hứa Tịch Ngôn vừa gọi điện thoại, sắp xếp tài xế đưa hai người ra sân bay. Để an toàn trong thời tiết này, cô không tự lái xe.

Văn Nhiễm thu dọn chiếc vali nhỏ màu xanh dương của mình, ngước mắt nhìn căn phòng kỳ ảo này lần cuối.

Nếu cuộc sống là một quyển sách nhạt nhẽo, thì Hứa Tịch Ngôn lại khiến căn phòng này trở nên sống động, giống như những cánh tường vi khảm giữa những trang sách vô vị.

Sắp phải tạm biệt rồi.

Văn Nhiễm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thậm chí có suy nghĩ không lý trí: nếu cơn mưa cứ ngày càng nặng hạt, khiến máy bay không thể cất cánh.

Hình như cũng không tệ.

Hứa Tịch Ngôn đón lấy vali của Văn Nhiễm, cùng nàng xuống lầu.

Chàng trai trẻ hôm nọ chở nàng đi dạo chợ đã đợi sẵn dưới chân cầu thang, đưa cho họ hai chiếc ô, rồi tự mình nhận lấy vali từ tay Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn chỉ bung một chiếc, vòng tay ôm lấy vai Văn Nhiễm đưa nàng lên xe.

Lần này không phải chiếc xe mui trần lãng mạn màu xanh xám nữa, mà là một chiếc Mercedes giản dị.

Hứa Tịch Ngôn thu ô và chui vào xe, những giọt nước mưa rất nhanh đã làm ướt cả lớp thảm dưới chân.

Văn Nhiễm nghĩ: Dường như đó là định mệnh.

Lúc nàng rời khỏi Hải Thành, trời cũng mưa rất lớn. Giờ từ California trở về,  cơn mưa cũng lớn như vậy.

Như thể cả chặng đường nàng đến tìm Hứa Tịch Ngôn, băng qua đại dương và xuyên qua những cơn mưa rào, thật không dễ dàng.

Tài xế trẻ lái xe rất vững, Hứa Tịch Ngôn ở ghế sau nắm lấy tay Văn Nhiễm: "Không nỡ để cậu đi."

Dưới cơn mưa lớn, lời thì thầm của Hứa Tịch Ngôn bị nuốt chửng, tài xế ngồi phía trước không nghe thấy, chỉ có mình Văn Nhiễm nghe rõ.

Văn Nhiễm nghĩ, không biết cậu tài xế trẻ kia có nghĩ mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn là gì không?

Vốn dĩ những cảm xúc ban đầu trong lòng Văn Nhiễm đã được giấu rất kỹ, vậy mà dễ dàng bị khơi dậy chỉ vì một câu nói của Hứa Tịch Ngôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!