"Có thể đút cho mình không?"
Chiếc xe mui trần chạy thuận lợi vào trang viên, Văn Nhiễm cảm ơn người thanh niên rồi xuống xe.
Người thanh niên nói: "Hứa Tịch Ngôn bảo tôi ngày mai vẫn đến đón cô, đưa cô đi dạo quanh đây."
Nhưng Văn Nhiễm cảm thấy mình đã đi đủ rồi, mỉm cười lắc đầu từ chối khéo: "Không cần đâu, cảm ơn anh."
Trang viên rộng lớn, giáo sư Ricky dẫn các học trò đi rồi, nhưng vẫn còn một nhóm nhân viên phục vụ ở lại, việc ăn uống cũng không thành vấn đề.
Tối về phòng, Văn Nhiễm đi tắm. Vì Hứa Tịch Ngôn không có ở đây, nên nàng cũng tùy ý hơn, mặc đồ ngủ, dùng khăn tắm lau tóc rồi bước ra ngoài, trông rất thoải mái.
Đang giữa mùa hè, giờ này mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, hoàng hôn bên ngoài dường như được phản chiếu bởi ánh hồng của từng cụm tường vi khổng lồ, từ cửa sổ ban công rọi vào, khiến căn phòng như ngâm mình trong thứ rượu màu hồng.
Văn Nhiễm đi dép lê, dừng lại một chút, đứng ở cửa phòng tắm, chậm rãi ngắm nhìn căn phòng.
Vali của Hứa Tịch Ngôn tùy tiện mở toang, bên trong là hộp trang sức và túi đồ trang điểm cô lười cất lại. Cửa tủ quần áo mở một nửa, quần áo của Hứa Tịch Ngôn chia làm hai thái cực, hoặc phong cách du mục phóng khoáng, hoặc trang phục dạ hội tinh xảo, đan xen lẫn nhau.
Trên tấm thảm lông mềm là dép và giày cao gót vứt bừa bãi.
Trên bàn trà có một cái gạt tàn pha lê, tàn thuốc đã được nhân viên dọn phòng hàng ngày xử lý sạch, cạnh đó là bao thuốc và bật lửa của Hứa Tịch Ngôn
- Cái bật lửa cô luôn đánh mất, có lẽ đã được người dọn tìm thấy ở góc nào đó và đặt lại tại đây.
Còn có một bao thuốc bị xé, bên trong là một đoạn nhạc được ghi lại bằng bút chì, hẳn là giai điệu Hứa Tịch Ngôn vừa ngân nga vừa tiện tay ghi lại.
Trên lưng ghế sofa vắt hai mảnh đồ lót, là loại ren đen tinh xảo, những vật cá nhân thế này nhân viên dọn phòng cũng không tiện đụng vào.
Văn Nhiễm khẽ cười.
Căn phòng này giống hệt Hứa Tịch Ngôn.
Tùy hứng, lộng lẫy, không có quy tắc.
Sự lãng mạn được bộc lộ một cách tùy hứng.
Văn Nhiễm sấy khô tóc, mở laptop của mình, kết nối mạng, cảm thấy căn phòng mang phong cách Victoria cổ điển như vậy, rất hợp để xem một bộ phim trắng đen của những năm 50.
Mọi thứ im lặng, nàng chỉnh âm lượng phim xuống thấp, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng ngoài vườn.
Khi Văn Nhiễm mở mắt lần nữa, mới phát hiện mình đã ngủ mất.
Bộ phim đã chiếu xong, màn hình máy tính đang dừng lại ở trang đề xuất các phim khác.
Phản ứng đầu tiên của nàng là chạm vào gối để xem mình có chảy nước miếng khi ngủ không, may là không. Nàng ngồi dậy, xoa mặt.
Xuống giường, mang dép lê, từ túi vải bố lấy ra bao thuốc và bật lửa của mình, rồi đi ra ban công.
Vườn hoa về đêm cũng có vẻ đẹp riêng biệt. Nhớ lại Andersen từng viết trong truyện cổ tích, mỗi khi đêm xuống, hoa hồng, lan dạ hương và hoa loa kèn vằn sẽ có sự sống, chúng tham gia vào một vũ hội long trọng*. Vườn hoa của giáo sư Ricky mang lại cảm giác hệt như vậy.
*Những bông hoa của cô bé Ida
- Andersen
Văn Nhiễm đứng trên ban công, khoanh tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc.
Nàng hút Marlboro, không giống thuốc lá của Hứa Tịch Ngôn có vị bạc hà mát lạnh, thuốc lá của nàng chỉ có vị nặng và hơi đắng.
Không biết đã đứng trong gió bao lâu, Văn Nhiễm giơ tay kia lên, nhìn điện thoại vẫn nắm trong lòng bàn tay-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!