Cậu có thể rửa tay mà.
Văn Nhiễm lặng lẽ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ.
Trước tiên nàng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh nhung thẫm có vài ngôi sao, không dày đặc, nhưng ngôi sao nào cũng sáng rõ.
Rồi nàng nhìn về phía sảnh tiệc, bên cạnh cột trụ kiểu La Mã khổng lồ là lớp kính trong suốt, có thể thấy được những bóng dáng quần là áo lượt bên trong. Nhưng với khoảng cách như thế này, những người đang chuyển động theo tiếng đàn dương cầm đã trở thành hình ảnh mờ nhòe trên thước phim cũ.
Văn Nhiễm cầm lấy một hộp kem trên khay.
"Này." Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi khàn, còn dễ nghe hơn cả tiếng dương cầm: "Cái đó mình lấy cho mình mà. Cậu gầy như vậy, nên ăn gì đó tử tế một chút."
Cô khẽ chớp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu về phía dưa chuột và sandwich thịt bò trên khay.
Nhưng Văn Nhiễm vẫn cầm hộp kem không buông, dùng muỗng nhỏ gạt lớp mặt kem vừa tan mềm trên cùng đút vào miệng mình.
Hứa Tịch Ngôn cũng không giành lại, để nàng ăn, rồi bật cười một tiếng.
Văn Nhiễm cũng cười theo, cắn một nửa chiếc muỗng: "Họ có ra đây không?"
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Ham vui."
Văn Nhiễm quay đầu nhìn cô: "Vậy tại sao cậu không ham?"
"Mình cũng ham chứ." Hứa Tịch Ngôn nhếch môi: "Ham quá rồi thì lại chẳng còn gì thú vị nữa."
Tư thế ngồi của cô có hơi mỏi, cô dứt khoát nửa nằm trên bãi cỏ, chống một cánh tay đỡ cơ thể, rồi đẩy mũi giày cao gót đã đá khỏi chân khẽ chạm vào ống quần jeans của Văn Nhiễm: "Nhà cậu không cần, xe cũng không cần, đến đón cũng không cần mình đến."
"Thế mà lại nhận vé máy bay mà mình mua."
Văn Nhiễm đột ngột quay lại, nắm lấy cổ chân đang nghịch ngợm của Hứa Tịch Ngôn, khiến Hứa Tịch Ngôn thoáng khựng lại
Gió đêm nhè nhẹ, hòa với hương tường vi từ khu vườn phía xa, tiếng dương cầm từ buổi tiệc vang vọng lại, nghe có vẻ mông lung.
Văn Nhiễm nắm lấy cổ chân Hứa Tịch Ngôn, nhìn vào đôi mắt đen thẫm phản chiếu ánh lam như trẻ con của cô: "Mình nhận, vì mình không đủ khả năng mua."
"Nhưng mình muốn đến."
Nàng buông tay ra, ngồi sát lại gần Hứa Tịch Ngôn hơn một chút, quay đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, rồi nắm lấy cổ tay Hứa Tịch Ngôn.
Nhẹ nhàng đặt lên eo mình.
Không quan trọng người phụ nữ gầy đến đâu, eo vẫn luôn mềm mại. Khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn cảm thấy Văn Nhiễm như muốn tan chảy trong lòng bàn tay mình. Tuy nhiên cô không biết lúc này Văn Nhiễm đang nghĩ: Có lẽ nàng đã bị tan ra trong cơn mưa rào ở Hải Thành, miễn cưỡng hóa thành hình người, vượt ngàn dặm đến đây, rồi tan trong tay Hứa Tịch Ngôn.
Tiếng dương cầm từ xa vọng đến vẫn hỗn độn và mất trật tự. Chưa đến lúc sương xuống, bãi cỏ đêm không hề lạnh.
Chiếc váy Hứa Tịch Ngôn cho Văn Nhiễm mượn, nhìn từ phía trước thì kín đáo, nhưng ở eo có một khoảng trống hình bán nguyệt. Văn Nhiễm dẫn dắt tay Hứa Tịch Ngôn luồn vào đó.
Ngón tay trượt lên, nhanh chóng chạm đến móc cài áo.
Bướm đêm đều đã yên giấc, chỉ có lông mi Văn Nhiễm run nhẹ như cánh bướm, mắt nàng cụp xuống, nghiêng người về phía Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Văn Nhiễm đúng là người đầy mâu thuẫn.
Làn da của nàng cũng run rẩy như hàng mi ấy, da ở thắt lưng khẽ nổi lên một lớp gai nhỏ dưới lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn, nhưng nàng lại chủ động hôn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!