Chương 45: Đáng giá

Đầu ngón tay ấn vào hõm eo của Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm từng làm visa, là vì trước đây có một khách hàng thường xuyên, cả nhà họ sang Mỹ định cư. Họ nói trước với nàng, nếu tạm thời không tìm được người hiệu chỉnh dương cầm phù hợp, thì phải làm phiền nàng sang Mỹ một chuyến.

Về sau chuyến đi ấy không thành, đối phương rất nhanh đã tìm được người hiệu chỉnh hợp ý bên đó.

Chuyện này Văn Nhiễm từng nhắc thoáng qua khi bàn công việc với Trần Hi, chắc là bị Trần Hi kể lại với Hứa Tịch Ngôn.

"Thật là phiền phức."

Đó là phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm.

Người đi làm đã chán cảnh chạy đi chạy lại, cũng chẳng còn lòng hăng hái như hồi hơn hai mươi tuổi một mình bay sang tận Georgia, cảm giác khi đó là bi tráng và lãng mạn, hiện tại chỉ thấy việc thu dọn vali, quần áo lót, đồ ngủ, các loại mỹ phẩm mini... thật là phiền phức.

Sau khi tan làm, Văn Nhiễm xách đồ ăn ngâm rượu tới nhà Đào Mạn Tư.

Đào Mạn Tư moi ra một cái chân vịt: "Đồ ngâm rượu của chỗ này vẫn là ngon nhất, tự làm ở nhà kiểu gì cũng không ra được cái vị này. Nhiễm Nhiễm, cậu có uống bia không?"

Văn Nhiễm khẽ lắc đầu, tay cầm một miếng đậu nành: "Ngày mai mình bay sang California."

Vừa nói ra miệng, chính nàng cũng ngẩn người một chút.

Đào Mạn Tư thì không lấy gì làm ngạc nhiên: "Đi hiệu chỉnh dương cầm cho cái khách hàng hồi trước của cậu à?"

Văn Nhiễm khựng lại, khẽ "ừ" một tiếng.

Ăn xong đồ ngâm rượu, tạm biệt Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm về nhà, lôi vali ra.

Từ trước đến giờ, ra nước ngoài cũng chỉ có mỗi chuyến đi Georgia lần đó. Cái vali này là loại dùng cho mấy lần công tác trong nước, không đủ to, giống như căn nhà trọ nhỏ bé này vậy, nhét đồ vào là thấy chật chội.

Hôm sau trời đổ mưa rất to, Văn Nhiễm ngồi xếp bằng trên tấm thảm trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời được mưa rột rửa thành một màu xám nhạt, như một bức tranh thủy mặc đã phai màu.

Cúi đầu nhìn điện thoại, ứng dụng đặt xe thông báo có khoảng tám mươi hay một trăm người đang xếp hàng.

Lao đến bên người yêu của đời mình trong thực tế không hề lãng mạn, Văn Nhiễm kéo vali ra cửa, mới đi được mấy bước, ống quần jeans đã bị nước mưa bắn ướt, dính chặt lấy bắp chân.

Lại nhìn điện thoại, phía trước vẫn còn bảy mươi lăm người đang chờ.

Nàng giương một chiếc ô trong suốt đứng bên đường cầu may. Sáng sớm nhưng lại giống hoàng hôn, tất cả xe cộ như đang trôi ngược dòng trong màn sương dày đặc trên mặt sông.

Nàng thật may mắn, đúng lúc có một chiếc taxi vừa thả khách bên đường cạnh ngân hàng phía trước, nàng kéo vali lộc cộc chạy tới, ô cầm không chắc, làm ướt một bên vai, trên bầu trời một tia chớp trắng nhạt lóe lên.

Mãi đến khi Văn Nhiễm ngồi trên máy bay, nàng vẫn chưa biết thời tiết thế này có thể cất cánh được không.

Chắc là hoãn khoảng một tiếng, mọi người đều ngồi yên tại chỗ, nhìn máy bay như đang tắm mưa.

Cuối cùng, mưa nhỏ dần, máy bay trượt trên đường băng một lúc, rồi giương cánh bay lên bầu trời xanh.

Có một đứa nhỏ nói: "Đừng để bị sét đánh trúng đó nha."

Mẹ đứa nhỏ đập một cái lên vai em: "Cái thằng nhỏ này, nói năng bậy bạ cái gì thế hả!"

Văn Nhiễm ngồi cạnh bên, khẽ cười.

Nàng cũng không quá lo lắng, tổ bay còn cẩn trọng hơn cả hành khách, nếu chưa đạt đủ điều kiện thì sẽ không cất cánh.

Chỉ là máy bay cất cánh trong thời tiết như thế này, luôn có cảm giác chông chênh. Mọi người trên máy bay đều bị ướt vai hoặc tóc mái, liên tục có người xin chăn từ tiếp viên, rồi lại vang lên từng đợt tiếng hắt hơi.

Nàng ngồi cùng dãy ghế với một người mẹ trẻ đang đắp chăn kín cho cậu con trai nhỏ, cô ấy hỏi Văn Nhiễm: "Cô cũng sang California thăm người thân à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!