Cô Văn, đúng là bạo thật đấy.
Văn Nhiễm nghiêng người sang bên, nhường chỗ cho Hứa Tịch Ngôn vào nhà.
Hứa Tịch Ngôn đứng ở cửa, liếc một vòng trong phòng.
Cô phát hiện mình có một sở thích rất đặc biệt, cô cực kỳ thích ngắm những nơi mà Văn Nhiễm từng ở, bất kể là phòng ngủ thời cấp ba, phòng khách sạn, hay căn nhà trọ hiện tại.
Rộng bao nhiêu? Chừng bốn mươi mét vuông.
Được Văn Nhiễm lấp đầy bằng một bầu không khí sống động, bệ cửa sổ xếp đầy những chậu sen đá, trên bàn trà là hộp khoai tây chiên và các loại hạt xếp chồng lên nhau, có rất nhiều sách về lý thuyết âm nhạc, chiếc kệ nhỏ không đủ chỗ, xếp cả xuống đất, lúc đi qua phải cẩn thận kẻo vấp phải.
Kệ giày của Văn Nhiễm rất thấp, nàng phải ngồi xổm xuống để lấy dép cho Hứa Tịch Ngôn.
Biểu cảm tự nhiên của Hứa Tịch Ngôn là lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, thấy đầu giữa các ngón tay của Văn Nhiễm cầm một đôi dép vải lanh trắng, bản thân nàng cũng đang đi một đôi y hệt, chỉ có điều cỡ nhỏ hơn nửa size, móng chân nhỏ nhắn tròn trịa lộ ra khỏi phần hở của đôi dép, đến cả ngón chân cũng ngoan.
Hứa Tịch Ngôn không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này, khom người xuống, vén lọn tóc dài đang xõa trên vai Văn Nhiễm.
Động tác ấy khiến Văn Nhiễm không kịp tránh cũng không kịp ngăn cản, vành tai trắng ngần lộ ra ngoài, vẫn giống hệt hồi cấp ba, đỏ lạ thường, làn da vốn đã mỏng, lúc này máu dồn lên mạch máu như sắp nổ tung.
Hứa Tịch Ngôn cứ thế vén tóc nàng, cô hơi khom lưng, hỏi: "Căng thẳng à?"
Nàng khẽ cúi đầu, không trả lời, ngừng một lát, hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu rốt cuộc có thay dép không?"
Hứa Tịch Ngôn buông tóc nàng xuống.
Nàng đặt đôi dép xuống sàn, mới tinh, rõ ràng chỉ vừa cắt mác. Hứa Tịch Ngôn thay dép, đi theo nàng vào trong, trên bàn trà phủ khăn trải bàn kẻ caro, trật tự trong bừa bộn, một căn phòng trông rất nữ tính.
Nàng mời Hứa Tịch Ngôn: "Ngồi đi."
Chiếc sofa nhỏ xíu, chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi sát nhau.
Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu uống gì?"
Hứa Tịch Ngôn: "Nước là được rồi."
Văn Nhiễm vào bếp, mở cửa tủ lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ: May mà Hứa Tịch Ngôn không theo nàng vào trong này, nếu không sẽ thấy chiếc tủ lạnh một cánh nhỏ xíu đã bị nàng nhét đầy ắp đồ ăn, hôm nay nàng đã tranh thủ đi siêu thị sau khi tan làm.
Nước khoáng Perrier* rất đắt, còn có soda, coca không đường, thậm chí cả bia, bởi vì nàng không biết Hứa Tịch Ngôn thường uống gì.
*/Perrier: tên một loại nước khoáng có gaz của Pháp
Nàng hít một hơi, lấy ra một chai Evian* ra khỏi tủ lạnh, tìm trong tủ một chiếc ly thủy tinh, rót nước vào, bưng ra phòng khách, đặt lên bàn trà trước mặt Hứa Tịch Ngôn.
*Evian: cũng là một loại nước khoáng (không gaz) của Pháp, lấy từ suối ở núi Apls.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Cảm ơn."
Tối nay Hứa Tịch Ngôn không trang điểm, nhưng tô son đỏ thuần xanh nhung cổ điển. Cô mặc áo sơ mi đen kết hợp với một chiếc quần tây đen kiểu váy mang đến cảm giác sang trọng và cấm dục, với mái tóc xoăn và đôi môi đỏ ấy, rất giống một nữ vương.
Hứa Tịch Ngôn là thế đấy, mặc lễ phục nhung đỏ thì trông như bảo vật hiếm có, mặc áo phông với quần jeans lại có vẻ đẹp phóng khoáng kiểu gypsy, còn mặc sơ mi quần tây thì lại toát lên nét cấm dục đầy quyến rũ.
Cô vươn tay cầm ly nước, những ngón tay thon dài khỏe mạnh.
Những ngón tay có thể chơi ra giai điệu động lòng người nhất thế giới.
Văn Nhiễm khẽ xoay cổ, trong phòng yên tĩnh quá mức, nàng sợ tiếng nuốt nước bọt của mình sẽ bị Hứa Tịch Ngôn nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!