"Có phải cậu thích cảm giác kích thích không?"
Sau khi Văn Nhiễm đề nghị làm người tình, đây là cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên của hai người.
Trước đó, họ cũng từng gặp nhau, từng nói chuyện, nhưng đều là trong những dịp liên quan đến công việc.
Văn Nhiễm đeo túi bước tới, Đậu Thần liếc nhìn nàng một cái. Những người còn lại vẫn tiếp tục trò chuyện, "mượn bật lửa" chỉ là một yêu cầu nhỏ nhặt quá đỗi bình thường, chẳng ai để tâm.
Văn Nhiễm đưa tay vào túi lấy bật lửa, đưa qua.
Nàng và Hứa Tịch Ngôn có một điểm chung, là rất hay làm mất bật lửa, cho nên loại họ dùng đều là thứ mua đại bên đường. Hứa Tịch Ngôn thì còn tùy tiện hơn, bật lửa hay que diêm trong khách sạn trong và ngoài nước đều được cô lấy ra dùng.
Lần trước chiếc bật lửa màu xanh huỳnh quang của Văn Nhiễm lại bị mất, lần này may mắn, mua được cái màu xanh dương mà nàng thích.
Thật ra lớp vỏ nhựa bên ngoài trông vẫn rất xấu, nhưng ít ra, nó là màu xanh dương.
Cầm trong tay, giống như một khoảng biển.
Hứa Tịch Ngôn cụp mắt liếc nhìn: "Cậu không châm cho mình à?"
Khi đó, những người khác đang bàn về một ảnh đế rất nổi tiếng, nổi đến mức chỉ có thể ngắm qua màn hình, vậy mà giọng điệu của họ khi nhắc đến lại bình thường đến lạ.
Văn Nhiễm nói: "Tự cậu châm đi."
Không ai trong số họ nhận ra trong mối quan hệ giữa hai người, có một sợi dây vô hình đang âm thầm bị kéo căng.
Văn Nhiễm lại khẽ giơ chiếc bật lửa trong tay, Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, cũng liền đưa tay nhận lấy.
Khi cúi đầu, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống một cách lả lơi, cô bật lửa một cách tùy tiện, khiến Văn Nhiễm thậm chí còn lo lắng tóc cô có bị bén lửa không.
Nhưng đến cả gió đêm trong thành phố cũng cam lòng làm nền cho cô, dịu dàng vén mái tóc cô ra phía sau, để lộ một nửa góc nghiêng tuyệt sắc.
Khi trả bật lửa lại cho Văn Nhiễm, bật lửa vẫn còn chút hơi ấm do vừa mới châm lửa, chiếc bật lửa nhỏ đến mức khi trao tay, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, rồi đồng thời rút lại.
Hứa Tịch Ngôn chớp chớp hàng mi dày, Văn Nhiễm mím môi.
Những hành động nhỏ như vậy cũng vi diệu như trao nhau ánh mắt, Văn Nhiễm nghĩ, mấy người đang trò chuyện ấy chắc chẳng ai nhận ra điều gì.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Cảm ơn."
Văn Nhiễm gật đầu, cất bật lửa lại vào túi.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Hứa Tịch Ngôn bỗng cất tiếng: "Cậu đi gì về vậy?"
Đậu Thần gõ nhẹ ngón tay lên cánh tay mình. Những người đang trò chuyện khác thì ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, câu nói này của Hứa Tịch Ngôn là dành cho Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm quay đầu: "Gọi xe."
Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc: "Mình không uống rượu, để mình đưa cậu về."
Nói rồi cô nhảy khỏi bồn hoa: "Mọi người ai có xe vậy? Cho tôi mượn chìa khóa một chút."
Có người móc chìa khóa ra từ túi áo: "Dùng xe của tôi đi."
"Cảm ơn." Hứa Tịch Ngôn nhận lấy, liền đi về phía Văn Nhiễm.
Một người khác hỏi: "Cô gái đó là ai thế? Hứa Tịch Ngôn đích thân muốn đưa về à?"
Có người biết nhiều hơn: "Chị Đậu, nghe nói lần này cô ấy hợp tác với các chị đúng không? Nghe bảo là bạn học cấp ba của Hứa Tịch Ngôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!