Chương 41: Người tình

"Có lẽ cậu cần một người tình?"

Lúc này Văn Nhiễm mới thực sự nhận ra, phòng của Hứa Tịch Ngôn nằm ngay dưới tầng của nàng.

Ngôi sao lớn như vậy lại không hề kiêu kỳ, không chọn ở phòng tổng thống lộng lẫy nhất, chỉ sắp xếp phòng tổng thống trên cùng thành phòng dương cầm và phòng tập thể dục, khi nào cần làm việc mới lên đó.

Tuy nhiên khách sạn năm sao lâu đời này có chiều cao trần tầng rất lớn, hai người cùng đứng bên cửa sổ cũng không lãng mạn như trong phim truyền hình, không thể nghe thấy tiếng nói vọng lại, chỉ có tiếng điện lưu nhẹ truyền đến trong điện thoại.

Người khác có thể không nghe ra, nhưng đôi tai nhạy cảm của Văn Nhiễm lại bắt được, khiến giọng Hứa Tịch Ngôn nghe có vẻ hơi hơi máy móc.

Nhưng... vẫn là khác biệt.

Tim Văn Nhiễm bỗng chốc đập nhanh, bắt đầu từ làn khói mỏng bốc lên từ tầng dưới.

Nàng không hề nghe thấy tiếng bật lửa châm thuốc của Hứa Tịch Ngôn, chỉ thấy một làn khói nhạt mờ bốc lên từ dưới tầng, mang theo hương bạc hà mát lạnh, trong làn khói trắng ấy như có chút ánh xanh lấp ló.

Hòa quyện vào hương thơm của hoa mộc lan.

Trong khung cảnh ấy, Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc, nhắc nhở nàng qua điện thoại: "Văn Nhiễm."

"Tối qua chúng ta thật sự đã hôn nhau."

Văn Nhiễm gần như có thể hình dung được dáng vẻ cô đang nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ hút thuốc, điếu thuốc trắng mảnh dành cho nữ kẹp giữa ngón tay trắng muốt quá mức đẹp đẽ, tay kia cầm điện thoại áp bên tai, hàng mi dày cụp xuống, dáng vẻ lơ đễnh nhìn ra cây mộc lan ngoài cửa sổ.

Cũng có thể cô chẳng nhìn gì cả.

Văn Nhiễm nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh đáp: "Ừm."

Hứa Tịch Ngôn lại rít thêm một hơi.

Thính giác của nàng dường như bị phóng đại vô hạn, âm thanh đôi môi mềm khẽ chạm vào nhau vang lên ngay bên tai. Bởi vì nàng mới vừa hôn tối qua, nên biết rõ đôi môi đó mềm mại ẩm ướt đến nhường nào. Người phụ nữ ấy một tay đỡ sau lưng nàng, kéo nàng lại gần, hai thân hình dán sát, nụ hôn càng thêm sâu.

"Vậy nên?" Hứa Tịch Ngôn hỏi, "Chuyện này tính sao đây?"

"Mình..."

"Đợi đã." Hứa Tịch Ngôn chỉ đơn giản nói hai chữ, cuộc gọi liền bị ngắt.

Văn Nhiễm cầm điện thoại đi về bên giường, co một chân ngồi xuống, trong lòng nghĩ: Đợi gì chứ?

Nhưng khi bên ngoài truyền đến một tiếng "cốc" thật nhẹ, nàng bỗng phát hiện rằng trong tiềm thức của bản thân vẫn luôn biết: Hứa Tịch Ngôn sẽ lên tìm nàng.

Nàng đặt điện thoại xuống và đứng dậy, đi về phía cửa, mới chợt nhận ra mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

Vội vàng quay trở lại, lục hành lý lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, còn nhớ đóng kỹ hành lý, dù sao bên trong cũng có nội y để thay đổi của nàng.

Khi nàng vội vàng mặc áo lót, khoác áo phông rồi thay quần jeans xong xuôi, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không vang lên thêm lần nào nữa.

Tựa như tiếng "cốc" vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng nàng hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Người đang lười nhác tựa vào bức tường ốp một nửa gỗ cạnh cánh cửa đúng là Hứa Tịch Ngôn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hứa Tịch Ngôn mặc váy trong ngày thường.

Hứa Tịch Ngôn dường như luôn sợ nóng hơn người khác, bên dưới nét mặt lãnh đạm ấy là tài năng và nhiệt huyết bừng bừng như đang bốc cháy. Một ngọn lửa lạnh lẽo thiêu đốt — Cô luôn mang lại cảm giác như thế.

Có lẽ sau khi cô tập thể dục xong đã đi tắm, lúc này để thoải mái, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xám đậm gần như đen, càng làm nổi bật gương mặt mộc sạch sẽ. Hai dây áo không quá mảnh, như dải thắt của nữ thần Hy Lạp buộc nơi bờ vai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!