"Đây là nụ hôn đầu tiên của mình."
Hứa Tịch Ngôn tiện tay cầm lên một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách liền theo đó gom ánh sáng lại trong đáy mắt cô. Vòng eo lắc lư nhẹ nhàng, một tay cầm ly rượu, mái tóc dài xoăn như rong biển đung đưa theo giai điệu.
Bỗng nhiên, Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đèn sân khấu đang rọi thẳng vào da thịt mình.
Trong đầu cô chợt hiện một ý nghĩ kỳ lạ: Cái đèn này ồn ào quá.
Sao không làm màu xanh dương chứ?
Hứa Tịch Ngôn ngoắc ngón tay về phía Trần Hi, Trần Hi liền đưa cho cô một chiếc điện thoại.
Sao lại có người tùy hứng đến vậy, đến cả ly rượu và điện thoại cũng có thể trở thành đạo cụ cho điệu nhảy ngẫu hứng của cô, khiến cô càng thêm lười biếng và quyến rũ hơn.
Người xung quanh thì thào: "Cô ấy đang nhắn tin à?"
"Cô ấy đích thân gửi tin cho ai vậy?"
"Gì chứ, còn ai chưa đến nữa à?"
Văn Nhiễm đứng ngoài cửa, cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.
Rút ra xem, là Hứa Tịch Ngôn gửi tới: [Cậu đang ở đâu?]
Văn Nhiễm đưa tay sờ sờ sống mũi mình.
Lại nhận được tin nhắn thứ hai: [Sao không thấy cậu?]
Văn Nhiễm cầm điện thoại, không trả lời. Bên trong sàn nhảy đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, nàng nhìn vào trong, thấy Trần Hi đang đẩy một chiếc bánh kem ba tầng khổng lồ, tươi cười tiến vào.
Đám đông bắt đầu reo hò, vừa vỗ tay vừa hát vang bằng tiếng Trung, tiếng Anh, thậm chí cả tiếng Tây Ban Nha: "Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật..."
Hứa Tịch Ngôn cong môi xoa xoa thái dương, như thể cảm thấy sự phô trương này hơi phiền phức.
Mọi người xúi giục cô cắt bánh, cô cười rất nhạt. Một chiếc vương miện bằng giấy tinh xảo cũng trở nên rực rỡ khi cô đội lên đầu. Cô chắp tay lại, cầu nguyện một lời ước ngắn ngủi rồi thổi tắt nến.
Văn Nhiễm đứng ngoài cửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người mà nhìn cô, trong lòng đột nhiên nghĩ: Người như Hứa Tịch Ngôn, có lẽ không có ước muốn.
Cô có tất cả, nhưng lại không điều để mong cầu.
Hứa Tịch Ngôn tiện tay gỡ vương miện giấy xuống, nhận lấy con dao cắt bánh do người khác đưa, cắt một nhát dọc theo hoa văn phủ kem, rồi cũng tiện tay đưa dao cho người khác.
Rõ ràng ánh đèn sân khấu và đám đông ồn ào như vậy, thế mà không hiểu vì sao, trong lòng Văn Nhiễm lại một lần nữa dâng lên cảm giác xót xa dành cho Hứa Tịch Ngôn.
Nàng khẽ thở ra một hơi, chợt muốn hút một điếu thuốc, nên không vội lên lầu mà quay người đi về phía phòng hút thuốc.
Mọi người đều chen chúc nhau, tranh nhau một miếng bánh sinh nhật của Hứa Tịch Ngôn để lấy may. Phòng hút thuốc thì trống không, yên tĩnh dị thường, rất hợp với tâm trạng của Văn Nhiễm lúc này.
Không ngờ mới cúi đầu hút được nửa điếu thuốc, cửa phòng liền nhẹ nhàng bật mở.
Văn Nhiễm ngẩng đầu.
Hoàn toàn ngoài dự đoán, Hứa Tịch Ngôn đang đứng ở đó.
Mọi người đang rộn ràng mừng sinh nhật cho cô, vậy mà cô lại tự mình đến đây để tìm chút bình yên và tĩnh lặng.
Văn Nhiễm không nhịn được thầm nhủ: Người này không thích tổ chức sinh nhật một chút nào.
Hứa Tịch Ngôn có lẽ vừa mới uống rượu, trên má hiện rõ sắc hồng thấm như đóa hồng nhung. Cô đứng yên nhìn Văn Nhiễm hai giây, rồi đột nhiên bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!