Người đầu tiên nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn
Mùa hè năm lớp 11 lên lớp 12, trời nóng một cách bất thường.
Bách Huệ Trân đứng cùng Văn Nhiễm dưới gốc cây ngô đồng, cầm tờ rơi phát ở ngã tư quạt cho nàng. Bà nhìn tóc mái mềm mại từ bé của con gái bị mồ hôi làm bết dính vào trán: "Một cuộc thi quy mô lớn như vậy, mà tổ chức loạn hết cả lên, đến khi nào mới được vào thi đây hả trời?"
Văn Nhiễm đưa tay định nhận lấy tờ rơi: "Để con quạt cho."
Bách Huệ Trân giơ tay tránh đi: "Tiết kiệm chút sức đi, lát còn phải đánh đàn nữa."
"Ơ, mẹ Văn Nhiễm phải không?"
Bách Huệ Trân quay đầu theo tiếng gọi, trên gương mặt bà là dáng vẻ của người trưởng thành không muốn giao tiếp, nhưng vẫn phải cười xã giao chào hỏi: "Ồ, mẹ của Vương Thường đấy à."
Một người phụ nữ tóc ngắn, mặc âu phục, tay xách túi Chanel, dắt theo cô bé với mái tóc uốn nhẹ ở đuôi bước tới.
"Văn Nhiễm cũng tới thi à?"
Văn Nhiễm lễ phép chào: "Cháu chào dì Tô."
"Ừ, ngoan." Vì đã nhìn Văn Nhiễm lớn lên từ bé, Tô Dư Hoa nói chuyện với nàng vẫn mang theo ngữ điệu khi nói chuyện với trẻ con: "Cuộc thi lần này quy mô lớn thật, có hồi hộp không?"
Văn Nhiễm cười nhẹ: "Cũng tàm tạm ạ."
"Tâm lý của cháu thay đổi rồi." Tô Dư Hoa nói: "Chứ nếu vẫn giống hồi nhỏ, thi lần nào cũng nhắm đến hạng nhất hạng nhì thì chắc chắn là hồi hộp."
Sự trưởng thành của Văn Nhiễm cũng giống như quá trình của "Thương Trọng Vĩnh".
*/ Thương Trọng Vĩnh: là nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của Vương An Thạch, sau này trở thành thành ngữ chỉ người có tài năng bẩm sinh nhưng không được rèn luyện đúng cách, dẫn đến tài năng bị mai một.
Nhà nàng không có ai theo nghệ thuật, nàng sinh ra trong một gia đình bình thường. Hồi nàng mới bốn tuổi, được mẹ dẫn đi dạo trung tâm thương mại, tình cờ gặp vài cây đàn dương cầm trưng bày cho khách trải nghiệm, cô bé nhỏ xíu xiu liền chạy lại bấm vài phím.
Nhân viên cửa hàng nhướng mày: "Bé gái này rất có năng khiếu đó."
Lên tiểu học, khi việc học chưa quá căng như bây giờ, Bách Huệ Trân nhớ lại chuyện cũ, thử đưa con gái đi đăng ký lớp học dương cầm.
Không ngờ, học được hai năm, Văn Nhiễm đi thi thành phố, đối đầu với các bạn cùng trang lứa, nàng gần như chưa từng rớt khỏi top 1-2.
Mọi người đều nói với bà Bách: "Chị Huệ Trân à, nhà chị sắp có một nghệ sĩ dương cầm rồi đó!"
Bách Huệ Trân cười hớn hở.
Tuy nhiên khi lên cấp hai, Văn Nhiễm bắt đầu lớn lên như cành liễu đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân, còn thiên phú thì chững lại. Giống như cuộc thi chạy 800 mét, nàng chạy quá xuất sắc ở 100 mét đầu, sau đó chỉ có thể nhìn người thứ nhất, thứ hai, thứ ba lần lượt vượt qua.
Lên cấp ba, nàng vẫn đi thi dương cầm, nhưng kết quả thì thường chỉ đứng hạng mười mấy.
Nghe Tô Dư Hoa nói vậy, Bách Huệ Trân hơi khó chịu, đảo mắt đánh giá Vương Thường một lượt: "Vương Thường dạo này luyện tập thế nào rồi?"
"Hè này đưa nó ra nước ngoài một chuyến, nên gần đây luyện không đều lắm, ai biết có giành nổi hạng nhất không." Tô Dư Hoa cười, bàn tay làm móng màu đỏ thẫm giơ lên quạt nhẹ bên má: "Nóng muốn chết, Thường Thường, mình về xe chờ đi."
Bà ta lái xe Mercedes tới. Bách Huệ Trân vì muốn con thi cho tốt nên không đi xe buýt, gọi xe taxi, giờ ngoài bóng cây ra chẳng có chỗ nào tránh nắng.
Tô Dư Hoa đưa Vương Thường đi rồi, Văn Nhiễm im lặng một lúc, nhìn Bách Huệ Trân vẫn đang kiên trì quạt gió cho mình, tóc mái dính sát vào chân mày như điêu khắc: "Sao hôm nay nóng thế..."
Văn Nhiễm mấp máy môi, lưỡng lự muốn nói: "Xin lỗi."
Gia đình nàng là dân địa phương, ở một căn nhà hai tầng cũ kỹ trong một con hẻm nhỏ, sống chung với gia đình cậu, chia ra mỗi người được mấy mét vuông. Ba mẹ nàng đều là công nhân, sau khi bị sa thải, họ tự mở quán cơm nhỏ, chuyện làm ăn cũng không dễ dàng.
Thời đó học dương cầm không rẻ, Bách Huệ Trân đưa nàng đến nhà giáo viên học mỗi tuần, không thể nói là không vất vả
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!