Là nàng điên, hay Hứa Tịch Ngôn điên rồi?
Không biết vì sao họ luôn gặp nhau vào lúc hoàng hôn.
Ánh sáng khi ấy quá giống rượu, không phải loại rượu ngâm sâm màu vàng mà cậu của Văn Nhiễm thường uống, không trong vắt như thế, mà đậm đà nguyên chất hơn, cũng dày và nặng hơn, người chìm trong đó, giống như được bao bọc bởi men say.
Văn Nhiễm không biết Hứa Tịch Ngôn có phải vừa tập thể dục xong không, bởi với một nghệ sĩ dương cầm cống hiến hết mình như cô, thể lực tốt là điều vô cùng quan trọng, nếu không thì chẳng thể chống đỡ nổi suốt cả buổi diễn.
Hẳn là vừa tập thể dục xong rồi đi tắm, mùi sữa tắm còn vương lại giữa từng đường vân da, thơm dịu tươi mát, lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt và hơi nóng, như thể hơi nước khi nãy vẫn chưa tan hết.
Trong một lúc hai người đều không cất lời, chỉ có nhịp thở quấn lấy nhau.
Mãi đến khi Văn Nhiễm lại mím môi, Hứa Tịch Ngôn mới buông nàng ra.
Chỉ là nửa người vẫn chắn trước cửa, không có ý định để nàng rời đi: "Nói xem, sao lại tự dưng giận rồi?"
Văn Nhiễm nhìn hoa văn cổ điển trên thảm lông mịn một lúc.
Ngẩng mắt: "Cậu vỗ tay cái gì?"
Hứa Tịch Ngôn rất điềm tĩnh, hàng mi cong dài khẽ động, nhìn nàng.
"Đối với cậu, mình chơi đàn rất hay sao?"
"Hay là trong mắt cậu, mình chơi đàn có hay hay không cũng chẳng quan trọng chút nào, cậu chỉ như đang xem một đứa trẻ mẫu giáo chơi đàn, vỗ tay cho có để khích lệ?"
"Hứa Tịch Ngôn, đừng như thế."
Văn Nhiễm có thể chấp nhận bất kỳ ai xem thường nàng.
Khi thành tích thi dương cầm của nàng từ hạng nhất rớt xuống hạng bảy tám, rồi lại văng ra khỏi top mười, nàng đã thấy ánh mắt thất vọng của Bách Huệ Trân vô số lần, tuy rằng bà luôn nhanh chóng che đi.
Nàng cũng đã nhiều lần đứng trên sân khấu nhìn ban giám khảo trao đổi ánh mắt, rồi khẽ lắc đầu khi cho điểm.
Nàng cũng đã nghe lời mỉa mai của cậu không ít lần, nói rằng bao nhiêu tiền bỏ ra cho nàng học dương cầm từ nhỏ, nếu dùng số tiền đó làm bất cứ thứ gì đều tốt hơn.
Nhưng, Hứa Tịch Ngôn thì không được.
Từ sau khi gặp Hứa Tịch Ngôn, nàng không biết đã nhìn chằm chằm vào đôi tay của chính mình biết bao nhiêu lần.
Tại sao chứ? Rõ ràng đôi tay này từng sở hữu một tài năng gần như ngang bằng với Hứa Tịch Ngôn. Tất nhiên là không thể bằng, nhưng, đã từng đến rất gần.
Nàng thậm chí từng giận dữ nghĩ, tại sao không để nàng gặp Hứa Tịch Ngôn trước năm mười tuổi.
Như vậy thì nàng sẽ bị Hứa Tịch Ngôn cướp mất rất nhiều lần đứng nhất, mãi mãi chỉ là hạng nhì.
Nhưng điều đó cũng sẽ khiến Hứa Tịch Ngôn nhận ra, trên thế gian này từng có một người, như hai ngôi sao băng gần như giao nhau, từng rất gần gũi, một tài năng rực rỡ từng tiến lại rất gần với cô.
Đối diện với lời chất vấn của nàng, Hứa Tịch Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn nàng: "Đô rê."
Vai Văn Nhiễm hơi cứng lại.
Hứa Tịch Ngôn khẽ nói: "Mình không phải vỗ tay tùy tiện đâu."
"Hai nốt đầu tiên ở ô nhịp thứ hai, cậu chơi rất hay, khiến đôi tai mình bừng tĩnh. Mình còn đang nghĩ nếu là mình chơi, liệu có thể xử lý hay hơn cậu không, nên mới vỗ tay cho cậu."
"Văn Nhiễm, mình thật lòng đó."
Văn Nhiễm từ từ thở ra một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!