Hứa Tịch Ngôn vẫn nắm lấy cổ tay nàng, không buông.
Hai người cùng đi đến trước tiệm nước ép, ông chủ trông có vẻ vừa xem xong một tập phim, ngẩng đầu một cách uể oải, đang lục tìm điều khiển từ xa để hạ cửa cuốn, có vẻ như đang chuẩn bị dọn dẹp và đóng cửa.
"Dạ, làm phiền đợi chút!" Văn Nhiễm vội bước lên phía trước.
Cũng không phải nàng rất muôn uống nước ép dưa hấu, nhưng nàng nhận ra Hứa Tịch Ngôn là người rất cố chấp. Nàng sợ nếu chỗ này không ép được dưa hấu, thì Hứa Tịch Ngôn lại phóng mô tô đưa nàng đi khắp phố, tìm một tiệm ép nước khác.
Ông chủ nhìn cô gái trẻ mặc áo phông xanh, gầy gò, nhưng tay lại xách một quả dưa hấu to đùng: "Ông chủ, cháu mua dưa rồi, có thể giúp cháu ép thành hai ly được không ạ?"
Ông chủ tặc lưỡi: "Cô cũng kiên trì ghê."
Đưa tay ra: "Đưa đây."
Văn Nhiễm vội cảm ơn và đưa dưa cho ông.
"Sao lại mua quả to thế này?"
"... Chỉ còn mỗi cỡ này thôi."
Ông chủ ép hai ly nước dưa hấu tươi, thu tiền xong, lại đưa phần dưa còn dư hơn nửa quả lại cho nàng.
Hứa Tịch Ngôn thấy Văn Nhiễm không cầm xuể, bước tới giúp, nhận lấy phần dưa trong tay nàng.
Dù cô đã đeo khẩu trang, nhưng sống mũi cao, lông mày và xương mày của cô quá nổi bật, ông chủ liếc cô một cái, Văn Nhiễm lập tức lên tiếng: "Chị, chị qua bên kia đợi em nhé."
Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang, khẽ nhướng mày, đi về phía gốc cây.
Ông chủ hỏi: "Chị gái cô là người nổi tiếng trên mạng à?"
"Hả?" Văn Nhiễm phát ra hai tiếng ậm ừ mơ hồ, qua loa cho xong.
Nàng cầm hai ly nước ép dưa hấu, đưa cho Hứa Tịch Ngôn một ly, rồi cúi đầu hút một ngụm, Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Ngọt không?"
Văn Nhiễm sợ nàng mà nói không ngọt, Hứa Tịch Ngôn lại quay đầu chạy đi mua quả dưa khác, vội đáp: "Ngọt."
Hứa Tịch Ngôn tự hút một ngụm, mắt hơi nheo lại: "Nói dối."
Sao lại có người đến cả động tác nheo mắt cũng vừa duyên dáng yêu kiều lại vừa lạnh lùng đến vậy, có một nét quyến rũ tràn đầy trong hàng mi đang rung rung.
Văn Nhiễm thu ánh mắt về, nhìn về phía ông chủ đang đóng cửa cuốn.
Nàng không dám để Hứa Tịch Ngôn tiếp xúc với ông chủ lâu, liền quyết định đứng với Hứa Tịch Ngôn dưới gốc cây, đợi ông chủ đi khỏi rồi mới rời đi.
Lúc này các tiệm nhỏ gần đó hầu như đã đóng cửa hết, cửa cuốn màu xám nhạt kéo xuống gọn gàng trong bóng đêm, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên, giống như cảnh hoàng hôn buông xuống trên một sông nhỏ hẹp màu xám.
Từ xa vọng lại tiếng mèo kêu, nhưng không thấy bóng dáng cục bông lông xù nào.
Văn Nhiễm cảm thấy nên nói gì đó, nhưng nàng thật sự không giỏi bắt chuyện. Vừa rồi nàng đã rất cố chấp giành lại nửa quả dưa hấu từ tay Hứa Tịch Ngôn, giờ xách trên tay thấy hơi nặng, tay còn lại cầm ly dưa hấu, ông chủ rất khăng khăng thêm chút đá, nói rằng nước ép dưa hấu mà không có đá thì chẳng ra hồn gì.
Giữ trong tay, lạnh đến mức đầu ngón tay tê dại.
Tựa như lúc nắm lấy đầu ngón tay của Hứa Tịch Ngôn, cảm giác tê nhẹ nhói lên ở van tim.
Ngược lại, Hứa Tịch Ngôn thoải mái hơn nàng rất nhiều, tựa vào thân cây kim ngân, mà chẳng ngại bụi bặm rêu xanh trên thân cây sẽ làm bẩn quần áo của mình. Chiếc áo phông ôm sát màu gạch bao bọc lấy cánh tay trắng muốt thon thả nhưng đầy đặn của cô, khiến cô như một điểm sáng duy nhất trong màn đêm mờ mịt.
Cô nâng chân trong đôi bốt ngắn lên, mũi giày khẽ chạm vào mặt xi măng một cái, hai cái.
Văn Nhiễm vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuốn đã kéo xuống, không nhìn Hứa Tịch Ngôn, nhưng nhịp tim nàng lại theo tiếng mũi giày của cô: thình, thịch
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!