Chương 33: Vành môi

Chạm đúng vào nơi Văn Nhiễm vừa uống

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn bao thuốc lá của Văn Nhiễm: "Marlboro à, hút cũng nặng đấy."

Cô vừa nói vừa rút một điếu ra, rồi quay sang Văn Nhiễm: "Cho mình mượn bật lửa."

Văn Nhiễm lấy bật lửa ra.

"Cậu châm giúp mình nhé?" Hứa Tịch Ngôn nói, "Mình uống hơi nhiều rồi."

Tay Văn Nhiễm khựng lại giữa không trung.

Thấy chưa, thế giới này vốn chẳng công bằng, nàng thì như kẻ có tật giật mình, còn người ta thì cởi mở và trung thực.

Vì vậy, Văn Nhiễm cũng giữ thái độ điềm tĩnh như cô: "Được thôi."

Nàng diễn xuất khá tốt, giọng nói không hề run rẩy một chút nào.

Hứa Tịch Ngôn ngậm điếu thuốc trên môi, nghiêng người lại gần.

Son môi màu đỏ nhung xanh trên môi cô chắc là loại lâu trôi, chói lóa trong đêm tối, làm sáng bừng cả khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn. Cô đã tẩy trang, nhưng chính vì vậy mà càng thấy rõ cách đường nét nổi bật trên khuôn mặt, hàng mi dày và nặng như không thể nâng lên nổi, đuôi mắt lúc nào cũng rũ xuống một cách lười biếng.

Đôi mắt cô vẫn khép hờ, tiến gần để nhận lửa, ánh mắt rơi trên mu bàn tay Văn Nhiễm, chiếc bật lửa này rõ ràng là loại chống gió và chống bỏng, vậy mà Văn Nhiễm vẫn cảm thấy mu bàn tay như bị thiêu đốt.

Giữa mùi rượu thoảng qua là mùi thơm dịu của làn da Hứa Tịch Ngôn.

Châm xong, cô lùi ra sau.

Toàn thân Văn Nhiễm toát mồ hôi.

Tưởng rằng Hứa Tịch Ngôn sẽ lùi ra khỏi tán cây để giữ khoảng cách an toàn như cũ, không ngờ Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay, rít một hơi thuốc.

Chắc nghĩ Văn Nhiễm đã hai mươi mấy tuổi, sẽ không còn nhút nhát như thời cấp ba nữa.

Văn Nhiễm khẽ ho một tiếng, lấy điện thoại ra, cúi đầu liếc nhìn màn hình.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Đang đợi ai à?"

"Không, mình gọi xe công nghệ."

"Sao về sớm thế?"

Văn Nhiễm nghĩ, theo thói quen của họ chắc chơi tới khuya. Hứa Tịch Ngôn dù trông có hơi ngà ngà say, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên Văn Nhiễm vẫn thành thật: "Làm cả ngày rồi, thấy hơi mệt."

"Xin lỗi nhé, hôm nay là mình khiến cậu tan làm trễ."

Văn Nhiễm lắc đầu cười: "Bên mình thỉnh thoảng cũng hay tăng ca."

"Mình cứ tưởng cậu ở một mình thấy buồn nên mới về trước."

Văn Nhiễm ngạc nhiên: "Cậu thấy mình rời đi?"

"Ừ, vừa trông thấy cậu, đang định qua chào thì cậu đã rời đi rồi."

"... Vậy ra cậu nhìn thấy mình uống nước ép dưa hấu rồi còn gì."

"Xa như thế làm sao ngửi được có mùi rượu hay không." Hứa Tịch Ngôn gõ nhẹ tàn thuốc giữa các ngón tay: "Cậu đó, ai nói gì cậu cũng tin."

Đôi mắt cô trong đêm sáng ngời khác thường. Văn Nhiễm hiếm khi ở gần cô như vậy, mạnh dạn ngẩng đầu nhìn một cái, mới phát hiện đồng tử cô đen một cách đáng kính ngạc, nếu nhìn kỹ lại có chút ánh xanh dương nhạt, như trẻ sơ sinh, quá mức thuần khiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!