Chương 32: Cô bé ngoan

Cậu định giả vờ không quen mình tới bao giờ?

Hành động nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm của Hứa Tịch Ngôn rất tự nhiên, vì trong phòng nghỉ có quá nhiều người nên cảnh tượng hỗn loạn.

Ra khỏi phòng nghỉ, Hứa Tịch Ngôn mới buông cổ tay nàng ra.

Lẽ nào... sắp phải ở riêng với Hứa Tịch Ngôn?

May mà rất nhanh sau đó, Đậu Thần và Trần Hi cũng theo sau ra khỏi phòng, bốn người cùng hướng về phía sân khấu.

Màn nhung đỏ dày nặng rũ xuống, giữa sân khấu đặt một cây dương cầm đen nhánh.

Hứa Tịch Ngôn dùng cũng là dương cầm cổ của Chanel.

Đậu Thần ở phía sau nói: "Cô Văn, cô là do  bà Dịch giới thiệu cho chúng tôi, bà ấy nói cô có đôi tai vô cùng nhạy bén."

Hứa Tịch Ngôn không nói nhiều, đưa Văn Nhiễm đến bên cạnh dương cầm, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.

Văn Nhiễm thuận thế ngồi xuống.

Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh nàng, lớp trang điểm đậm cùng son nhung đỏ ánh xanh khiến những đường nét vốn đã rực rỡ của cô càng thêm nổi bật, mái tóc xoăn dài buông xõa tự do trên vai, cô chưa từng búi gọn tóc phía sau như thói quen của các nghệ sĩ dương cầm khác.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, đưa một ngón tay thon dài ra, móng tay được cắt ngắn và tròn, lại rất hợp với bàn tay thanh mảnh ấy.

Cô ấn nhẹ lên một phím trắng: "Nghe ra không?"

Văn Nhiễm ra hiệu cô ấn lại lần nữa.

Hứa Tịch Ngôn làm lại một lần.

Văn Nhiễm gật đầu: "Nghe ra rồi."

Trần Hi ngạc nhiên: "Thật có vấn đề à?"

Lần này Hứa Tịch Ngôn đi lưu diễn trong nước, được trang bị đội ngũ hiệu chỉnh âm thanh dày dạn kinh nghiệm, vì vậy không ai ngờ rằng, chỉ còn hai tiếng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Hứa Tịch Ngôn lại cho rằng một phím trắng trên dương cầm bị lệch âm.

Hiệu chỉnh viên đã kiểm tra rất lâu, nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn lắc đầu, nói không đúng.

Trong đội đã bắt đầu có người bàn tán: Có phải vì là buổi diễn đầu tiên trong nước của Hứa Tịch Ngôn nên áp lực quá lớn, khiến thính lực của cô có vấn đề.

Lúc ấy Hứa Tịch Ngôn đề nghị: Lần trước có một người hiệu chỉnh dương cầm cho Dịch Thính Trúc, tai trần mà nghe rất chuẩn, chi bằng thử gọi người đó đến xem.

Đậu Thần ôm tâm lý "còn nước còn tát", bảo Trần Hi đi đón Văn Nhiễm.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cô cần bao lâu?"

Văn Nhiễm luôn cảm thấy mỗi lần cô cúi đầu nói nhỏ, mái tóc mềm mại ấy như lướt qua má nàng, khiến vành tai cũng  ngứa ngáy.

"Hai mươi phút."

"Hai mươi phút?" Trần Hi nói: "Thế thì chị Ngôn Ngôn không kịp chuẩn bị rồi."

"Sợ gì." Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm, trong tình huống thế này mà cô vẫn cười được: "Được, hai mươi phút, cô không cần vội."

Nói xong liền khoanh tay, đứng cùng Đậu Thần và Trần Hi ở một bên.

Giữa sân khấu, chỉ còn lại Văn Nhiễm và cây dương cầm Chanel ấy.

Văn Nhiễm từ từ thở ra một hơi, mở hộp đồ nghề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!