Rất không thuần khiết
May thay Hứa Tịch Ngôn chỉ nghiêng người để lấy bản nhạc, rồi quay lưng rời đi.
Dịch Thính Trúc thấy nàng đang kiểm tra lần cuối, bước tới hỏi: "Gần xong rồi?"
"Dạ, cháu còn kiểm tra lần cuối nữa thôi."
Dịch Thính Trúc nhận ra cô gái trẻ này là người chậm rãi, hoặc nên nói là hiếm thấy người trẻ có thể giữ được sự bình tĩnh đến vậy.
Văn Nhiễm hiệu chỉnh xong toàn bộ cao độ, đứng dậy: "Không còn vấn đề gì nữa, bà muốn tự kiểm tra thử không ạ?"
Dịch Thính Trúc cười hỏi: "Cháu có chắc không?"
Rõ ràng nàng trông giống kiểu con gái khiêm tốn quá mức.
Nhưng lúc này nàng lại gật đầu chắc chắn, đáp: "Có."
Dịch Thính Trúc mặc một bộ váy dài kiểu Trung Hoa, lúc này khẽ vén váy ngồi xuống.
Văn Nhiễm đứng yên lặng bên cạnh.
Thật ra Dịch Thính Trúc không cần bất cứ bản nhạc nào, cổ tay bà nhẹ nhàng vung lên như cánh bướm bắt lấy vệt sáng giữa những bông hoa, sự trầm bổng giống như bốn mùa đang xoay vần.
Bản nhạc bà đang đàn chính là 《Of the foreign lands and people》của Schumann.
Trước kia Văn Nhiễm đã từng nghe bà đánh đàn từ xa, giờ đứng gần, âm thanh như lướt qua mặt, càng cảm thấy chấn động.
Thì ra bà là bà dì của Hứa Tịch Ngôn.
Xem ra thiên phú quả nhiên là thứ có thể di truyền.
Khi kết thúc bản nhạc, Dịch Thính Trúc ngẩng đầu nhìn nàng: "Cháu đang nghĩ gì?"
"Cháu nghĩ bà chơi dương cầm hay như vậy, sao chưa từng nghe thấy tên bà."
"Tôi không biểu diễn, chơi dương cầm chỉ là sở thích. Nghề chính của tôi là nghiên cứu vật lý phân tử."
Văn Nhiễm quả thật không nói nên lời.
Đây là thiên phú kiểu gì... Cả nhà đều là quái vật sao...
"Trước đây phòng thí nghiệm của công ty tôi ở California, tôi sống ở nước ngoài lâu rồi, gần đây mới chuyển về Trung Quốc, sau đó thì chơi dương cầm lại."
Văn Nhiễm gật đầu.
"Tiểu Văn không mê thần tượng à?"
"Dạ?"
"Ban nãy là cháu gái của tôi, các bạn trẻ hẳn phải nhận ra con bé? Nhìn cháu có vẻ bình thản lắm."
Văn Nhiễm thản nhiên đáp: "Cháu thích trường phái của Minh Duyệt Lý hơn."
Minh Duyệt Lý là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng từ lâu, phong cách trầm ổn. Dùng ngôn ngữ hiện tại mà nói thì "lưu lượng" chắc chắn không bằng Hứa Tịch Ngôn.
Dịch Thính Trúc gật đầu: "Ra vậy."
"Nếu đàn dương cầm của bà không có vấn đề gì nữa, cháu xin phép về trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!