Một nửa là nắng ấm, một nửa là mưa sa
Cuộc sống không có nhiều anh hùng và truyện cổ tích.
Sau khoảnh khắc vui chơi hết mình ngắn ngủi, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học nhanh chóng được công bố.
Văn Nhiễm cộng gộp điểm thi nghệ thuật và điểm văn hóa, cách ổn thỏa nhất là vào Học viện Âm Nhạc địa phương ở Hải Thành, bình thường, không có gì đặc biệt.
Bên phía Đào Mạn Tư thì rối rắm hơn.
Điểm số của cô có khả năng trúng tuyển vào một trường ở Bắc Thành, nhưng phải đánh cược, nếu thất bại, kết quả điều chỉnh nguyện vọng sẽ không được như mong muốn.
Thành tích của Trương Triết Văn thì chắc chắn đủ vào trường 211 ở Bắc Thành.
Cuối cùng, Đào Mạn Tư quyết định từ bỏ, chọn vào một trường đại học cũng khá tốt ở Hải Thành.
Tiếp theo, chính là chờ giấy báo trúng tuyển.
Bà Bách rất căng thẳng: "Ôi chao, giấy báo trúng tuyển chưa cầm trên tay, trong lòng cứ thấy không yên."
Cậu của nàng cười lạnh một tiếng: "Con gái em vào cái trường đó, học xong cũng chẳng có tương lai gì, ngành dương cầm tốt thế mà không cố gắng, lại chạy đi học cái gì mà hiệu chỉnh âm thanh."
Văn Nhiễm rất bình thản.
Từ sau khi Hứa Tịch Ngôn từng nói với nàng nên lựa chọn tương lai thế nào, đối với những lời mỉa mai của cậu, nàng luôn luôn bình thản.
Giấy báo trúng tuyển cuối cùng cũng thuận lợi gửi đến.
Giấy báo của ngành nghệ thuật đến sớm hơn một chút, gửi thẳng về trường, lúc đó Đào Mạn Tư còn đang cùng ba mẹ đi du lịch ở tỉnh khác, thế là Văn Nhiễm một mình đạp xe đến trường lấy.
Đúng vào buổi trưa, ve sầu kêu râm ran trên cây ngô đồng, nắng gắt đến mức như muốn thiêu cháy từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Văn Nhiễm chỉ đạp xa một đoạn đường từ nhà đến trường, đã cảm thấy da mình bị đen đi những hai tông.
Để xe ở bãi giữ xe xong, nàng bước vào trong trường.
Chỉ có một số giấy báo được gửi đến trường, thời gian mọi người đến lấy cũng lệch nhau, cho nên lúc này trong trường yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể chỉ còn mình nàng đang thong thả dạo chơi.
Văn Nhiễm bỗng nảy ra ý nghĩ, nàng muốn nhìn kỹ lại ngôi trường này một lần nữa.
Dù sao nơi đây cũng là nơi nàng từng nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn vô số lần.
Nhìn lại tháp chuông nơi từng có những chú bồ câu đang nghỉ ngơi và tắm mình trong ánh hoàng hôn.
Nhìn lại câu lạc bộ văn học từng cùng Đào Mạn Tư lui tới.
Nhìn lại hội trường ít khi đến và căng tin hay thường xuyên ghé qua.
Rồi mới cất bước đi về phía tòa nhà Giảng Dạy.
Nàng lặng lẽ đứng ở hành lang lớp Năm một lúc lâu, cửa ra vào và cửa sổ đều đã khóa, giữa những hàng ghế giờ trống trơn và trụi lủi, vì sao nàng vẫn có thể nhìn ra ngay được chỗ Hứa Tịch Ngôn từng ngồi.
Văn Nhiễm cảm thấy vừa buồn cười vừa thê lương: Nàng thậm chí còn muốn đi vệ sinh lại một lần nữa.
Địa điểm cuối cùng, nàng đi về phía phòng dương cầm.
Nếu nói đến nơi lưu lại ký ức sâu đậm nhất giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn, thì chính là phòng dương cầm.
Là đêm hôm ấy, Hứa Tịch Ngôn dùng cây đàn có một phím lệch tông, đàn cho nàng nghe bản 《Sonata Ánh trăng》.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!