Chính là kết thúc vào khoảnh khắc đó
Học sinh cuối cấp ba có tư cách gì mà u buồn khi xuân thu trôi qua.
Cho dù có bao nhiêu quyến luyến với cuộc chia tay cùng Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm cũng vẫn phải lo lắng về kỳ thi chung.
Bách Huệ Trân đổi sữa trong nhà thành loại gấp ba lần protein, nói với nàng: "Con học nhiều đến mức trán nổi mụn rồi kìa."
Văn Nhiễm xoa xoa bên trán: "Vẫn là cái cục trước kia, lạ ghê, mãi không chịu lặn."
"Do con mệt quá đấy, chờ tốt nghiệp cấp ba rồi sẽ ổn thôi."
Văn Nhiễm giật mình: "Phải đợi đến khi con vào đại học nó mới lặn hả?"
"Đợi thi nghệ thuật xong chắc sẽ khá hơn, có thể tập trung vào học văn hóa rồi mà."
"Cũng đâu có nhẹ nhõm hơn, con cũng không chắc chắn về thành tích học văn hóa của mình cho lắm." Văn Nhiễm đeo cặp bước ra ngoài.
Còn một tuần nữa là đến kỳ thi chung, nhà trường đặc cách, học sinh lớp 12 không phải tập thể dục giữa giờ.
Cơ hội nhìn thấy bóng lưng Hứa Tịch Ngôn trên cầu thang, lại mất đi năm ngày.
Chỉ còn đi vệ sinh giờ nghỉ giữa tiết học. Khi đi ngang qua cửa lớp Năm, Hứa Tịch Ngôn tựa vào hành lang trò chuyện với Bạch Xu.
Văn Nhiễm dỏng tai nghe, Bạch Xu hỏi: "Cậu vẫn muốn tham gia kỳ thi chung hả?"
"Ừm." Hứa Tịch Ngôn xoắn đuôi tóc giữa ngón tay: "Dù sao mình học trung học trong nước, lúc nộp hồ sơ cũng không biết có cần dùng đến không, có rất nhiều thứ liên quan, nên chuẩn bị sẵn sàng."
"Cũng đúng."
"Còn một điều nữa."
"Ừm?"
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Mình vẫn muốn đặt một dấu chấm hết cho quãng đời trung học trong nước, mình làm gì cũng thích có đầu có đuôi."
Văn Nhiễm nghĩ, Hứa Tịch Ngôn chính là kiểu người như vậy.
Nếu cô thật sự là kiểu tự do phóng túng, làm sao có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại.
Sự tồn tại của dương cầm, không ai có thể che mắt được, thiên phú dù có rực rỡ đến đâu cũng phải nhờ vào ngày đêm khổ luyện, đầu ngón tay bị mài đến mức tạo thành một lớp chai, rồi lại dần dần biến mất.
Cho nên Hứa Tịch Ngôn nhìn thì buông thả, thật ra có đầu có đuôi.
Nhìn thì kiêu ngạo, thật ra vô cùng lễ phép.
Ba ngày sau, sơ đồ phân bố phòng thi chung được dán lên bảng thông báo dưới lầu, mọi người chen nhau đến xem.
Đào Mạn Tư khoác tay Văn Nhiễm: "A, chúng ta không thi chung phòng rồi."
Văn Nhiễm dùng khóe mắt liếc nhìn về phía bên trái.
Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu đang đứng ở đó.
Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm cũng không cùng phòng thi, họ thi cùng một tầng, nhưng giữa hai người còn cách một phòng khác.
Xem xong phòng thi, Đào Mạn Tư khoác tay Văn Nhiễm đi căng tin mua bữa sáng.
Văn Nhiễm nghe Bạch Xu hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Chuyến bay của cậu là khi nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!